Sài Gòn có gì vui không em?


Sài Gòn có bàn tay nắm chặt đưa em len lỏi qua những phố xá đông đúc người xe. Sài Gòn ngồi trên xe máy vi vút qua những cung đường dài, em đưa tay giữ làn tóc xõa bay…

Có bao nhiêu người đi qua thương nhớ

mà quên được nhau?”

Chuyển hè.

Em hay nhớ về một Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa-nắng. Sài Gòn nắng đó rồi mưa đó, chợt buồn chợt vui đỏng đảnh như cô gái mới lớn.

Nhưng Sài Gòn giản dị lắm. Mưa vội và nắng cũng vội. Bởi Sài Gòn phải nối hai bờ thương nhớ. Nơi hai con người đứng mỗi bên nhớ về một Sài Gòn đong đầy kỉ niệm. Một Sài Gòn từng thề hẹn lạc mất giữa hai đầu đơn côi.

Sang Đông.

Sài Gòn không lạnh. Chỉ mang hơi thở ẩm ướt của mưa dông. Em vẫn hay nghĩ những nốt trầm trong các bản tình ca về Sài Gòn có lẽ chỉ viết trong những đêm đông của Sài Gòn tí tách nghe mưa gõ trên bậc thềm đầy lá me rơi.

Cũng là những lúc Sài Gòn tĩnh mịch nhất trong những ồn ã náo nhiệt, thâm trầm nhất trong những thăng trầm triền miên. Hóa ra Sài Gòn cũng biết buồn…

Vậy Sài Gòn có gì vui không em?

Sài Gòn nơi em đã từng rất vui. Một Sài Gòn em đã từng mơ và sống trọn.

Sài Gòn có bàn tay nắm chặt đưa em len lỏi qua những phố xá đông đúc người xe. Sài Gòn ngồi trên xe máy vi vút qua những cung đường dài, em đưa tay giữ làn tóc xõa bay như muốn nắm chặt những yêu thương mong manh dễ bị cuốn mất theo gió bụi Sài thành.

Sài Gòn dịu dàng. Những khi em được trao và nhận những thương yêu bình thản giữa lòng thành phố đông đúc.

Sài Gòn ấm như hơi thở. Hơi thở của những con người tựa vào nhau nhìn mặt trời lặn dần sau những ngôi nhà nhấp nhô của thành phố bên dưới và âm thầm bên nhau chờ đợi một niềm vui không tắt.

Bởi đã có đôi lần em nghe ai đó nói rằng: “Cuộc đời cũng như hơi thở vậy thôi. Ta không thể hít một hơi dài quá khả năng của mình trong từng hơi thở… Nếu đã biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu?”

sg

Còn Sài Gòn nơi anh, có vui không?

Mở mắt,

Sài Gòn nơi anh lặng lẽ. Anh cứ cho rằng Sài Gòn chưa sang đông.

Chiều muộn. Sài Gòn yên ắng ngồi bệt một mình nhâm nhi từng giọt cà phê nồng nàn hơi thở của mùa hè đã qua. Ngắm nhìn ánh chiều đổ đầy trên vai Đức mẹ, Sài Gòn nơi anh không rộn ràng…

Sài Gòn qua đôi mắt anh buồn lạ. Nỗi buồn hoang hoải khi bước giữa hai hàng me rụng lá bay bay trong gió se man mác mà người ta hiếm khi cảm nhận được giữa lòng thành phố phồn hoa. Sài Gòn chuyển mùa thật nhẹ, chỉ như cái tích tắc giữa hai đầu hạ-đông mà anh nhớ em vẫn hay đùa: “Thu Sài Gòn đấy!”

Chợt nhận ra có thể Sài Gòn đã sang đông, thu Sài Gòn đâu có trĩu nặng như lòng anh…

Nhắm mắt, anh nghe thời gian đã hết. Về một Sài Gòn lãng mạn. Về một Sài Gòn nặng tình giữa mùa lá bay. Về một Sài Gòn bỏ lại sau lưng những thề nguyền và phản bội.

Nếu ngày mai là một giấc mơ, anh sẽ mơ về một Sài Gòn thật giản dị. Giản dị như sự thật, như bốn mùa, như mưa-nắng. Một Sài Gòn rất thơ và tình giữa một Sài Gòn khác-của bộn bề lo toan và tất bật mưu sinh. Một Sài Gòn mộc mạc giữa hoa lệ Sài Gòn. Một Sài Gòn trong trẻo giữa những tạp âm cuộc sống cuồng nhiệt.

Sài Gòn cứ mãi như vậy khi anh nhắm mắt. Có một Sài Gòn như thế, nhưng là một Sài Gòn dĩ vãng…

Vậy Sài Gòn có gì vui đâu em?

Ngày xưa em đi

tóc thề đã tung xõa.

Sài Gòn cũng thay đổi

Anh đã khác

và em cũng đã khác.

Nhưng em vẫn tin

… có một Sài Gòn chân phương tồn tại trong kí ức

… và cả trong sâu thẳm mỗi chúng ta hiện tại

Chỉ cần anh tìm

Sẽ thấy

Vậy sao Sài Gòn của chúng ta bây giờ

… cứ mãi cô đơn?…

Nguồn: internet


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: