Sài Gòn những ngày không hơi ấm


Sài Gòn đang cất nhẹ khúc tình ca. Trong làn gió heo may kéo mùa đông về trước khi những vạt nắng thu mơ màng tan biến.

Những ngày đầu đầu đông, Sài Gòn với những cơn mưa trở nên vô tình ghê lắm. Mưa đến vội vàng và cũng vội vàng đi. Chỉ còn để lại những lạnh lùng cho người đi âm thầm trên phố, phải dối lòng rằng giọt mưa kia ấm lắm. Có cơn mưa chợt đến vội vã lúc sáng, gấp gáp theo sau là những vạt nắng ửng hồng đến chiều muộn, ấm áp tan dần vào màn đêm, tiếp đến cái se se lạnh kéo về cùng gió heo may chùng chình tiễn biệt một mùa thu êm đềm đã qua đi.

Đông lại về ngân lên những giai điệu nhẹ nhàng nhưng buốt giá của gió sương. Những ngày này gió như đang chuyển mình trên phố, gió như bất tận, gió thổi vô ngần tung bay tóc ai kia rối lòa xòa, gió vờn nhè nhẹ trên má, gió ghẹo đùa sau gáy. Đủ để thấy khí trời se lạnh len lỏi sâu tận trong tâm hồn. Hình như đầu đông có điều rất đặc biệt, nhạy cảm lắm!

Những ngày tháng này là hoài niệm của buổi đầu tôi xây giấc mộng yêu thương tuổi đôi mươi. Câu chuyện của những lần đầu tiên thường đâu dễ quên. Tôi và em biết nhau nhờ những câu chuyện tình trên sách, để lại sau đó đã tự viết nên câu chuyện của riêng mình. Lần đầu hẹn hò nơi quán nhỏ mộc mạc, em thật đẹp mỗi khi bối rối, tựa lưng vào khung cửa, em vu vơ hát thầm vài điệu nhạc. Gió cuốn trên vai, tôi lặng lẽ nhìn em, nhìn những tia nắng ban mai trải dài trên mi mắt, và ngơ ngẩn xuyên qua từng kẻ tóc.

Một buổi chiều qua phố có gió đìu hiu, mây hơi xám và nắng hồng, thoảng trong gió mùi hương hoa sữa đang vào mùa say hoa, rồi có hai bàn tay đan vào nhau khi hơi lạnh nhẹ nhàng về trên những con đường rợp lá bàng rơi. Đầu đông là thời gian của nỗi nhớ, của sự da diết thỏa lắp từng nỗi niềm yêu thương. Nó gợi lại hồi ức thật say nụ hôn đầu ngượng ngùng những yêu thương trong một ngày mưa. Là cơn mưa ngày ấy kéo tôi và em lại với nhau, là tình cảm, là hai trái tim ấm nồng hòa quyện vào nhau trong cơn mưa lạnh buốt. Bằng một câu hát cất lên “Là lá la … Em biết không? Cùng em đi trong mưa là điều mà anh thích nhất!”. Tôi luôn mong đường vẫn còn xa lắm mỗi khi đưa em về nhà.

cam-ve-sg

Cứ thế. Kể từ giây phút ấy, một cuộc tình nhỏ bé, có thể mang niềm yêu thương cả cuộc đời giấu vào bên trong nó, cũng như giấu vào đâu đó giữa cả hai chúng tôi… Ngày tháng qua đi, tình yêu trong tôi và em sẽ mãi còn ở lại trong quá khứ, như cơn mưa ấy. Chuyện tình của chúng tôi đã lung linh như ánh trăng khuya, nhưng cũng dần phai theo năm tháng. Mọi thứ đều để lại dư vị của chính nó, kể cả yêu thương. Chúng tôi yêu nhau và xa nhau cũng vào ngày mưa.

Đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau nay không còn nữa, lẩn khuất và xa xôi, buông lơi và mịt mùng. Mối duyên tình bỗng chốc hóa cô liêu. Đã mỗi người mỗi phương trời riêng biệt. Thành phố này chật chội với tôi đến lạ, những con đường quanh co, đi đến đâu cũng là nỗi nhớ. Tôi biết rõ từng con đường góc phố mà vẫn tự mình đi lạc, trái tim cứ ương bướng quay về lối ngày xưa, con đường từng qua chợt thấy nghẹn ngào nhớ mong, để rồi mang mãi vào lòng nỗi bâng khuâng xót xa dù biết lối này tôi đã xa em.

Sài Gòn đang cất nhẹ khúc tình ca. Trong làn gió heo may kéo mùa đông về trước khi những vạt nắng thu mơ màng tan biến, tôi thấy mình như một người ở lại, chờ mãi, chờ hoài một người chẳng biết đã cất bước về đâu. Tôi không còn biết mùi vị nhớ thương, giận hờn của tình nhân. Không biết cái đan tay nhè nhẹ và môi hôn ngọt lành. Tôi quên cách háo hức, bồi hồi những lần hẹn đầu tiên. Tôi chỉ còn lại cái chớm lạnh, chớm buồn của đơn côi, và chút chông chênh mỗi khi lòng mình chớm đông.

Vẫn tưởng Sài Gòn hai mùa mưa nắng,
Đông chẳng về, chỉ có lòng lạnh băng.
Bao phận người mang nặng màu buồn bã
Xa lạ đời, xa lạ cả niềm thương.

Đúng! Sài Gòn thật chẳng có mùa đông.
Chỉ mùa đông trong lòng những người trẻ
Ôm tâm tư giao mùa trong lặng lẻ
Chỉ khoảng trống quạnh quẻ lạnh tim mình!

Nguồn: Nguyên Thương


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: