Xích lô và chiều mưa Sài Gòn


Nhưng hãy chuẩn bị tâm lý nhé, vì thời tiết Sài Gòn năm nay mưa nắng thất thường. Những cơn mưa lớn có thể bất ngờ xuất hiện, khiến nhiều tuyến phố biến thành sông bất kể lúc ấy ngày hay đêm…”. Cảnh tượng ấy, ở Hà Nội tôi cũng đã gặp không biết bao nhiêu lần. Nhưng email của bạn khiến tôi chợt nhớ Sài Gòn, nhớ một cuốc xích lô trong buổi chiều Sài Gòn mưa giăng kín lối…

xichlo

Khi ấy – cũng như khi này – Sài Gòn vẫn đang ngổn ngang những công trường đào bới, những lô cốt chắn giữa lòng đường. Vì thế, “hòn ngọc Viên Đông” đi đến đâu cũng thấy chen lấn, xô đẩy, kẹt xe và những khuôn mặt mệt mỏi, phẫn uất. Nhiều người lúp xúp trú mưa trong những hẻm nhỏ nhằng nhịt giây điện, nhiều người “hiên ngang” chờ lên xe buýt để… muốn bao giờ về đến nhà cũng “đành”, nhiều người vẫn lam lũ trong ánh sáng chập chờn giao thoa giữa ngày và đêm. Và còn nhiều người khác nữa, phần đa là những người nhiều tuổi – đàn ông – vẫn hối hả đạp xích lô bắt khách. Tôi đã chọn một chiếc xích lô trong số ấy, để đi trong một Sài Gòn mưa, để đến một ngõ hẻm nhỏ – nơi ấy có một người bạn già đã hẹn.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi ngồi xích lô để đi một khúc đường vài ba cây số. Ở Hà Nội, xích lô nhiều – thậm chí xích lô Hà Nội có “thương hiệu” hơn, là niềm thích thú đối với du khách mỗi dịp đến Thủ đô. Vậy nhưng dù sống ở Hà Nội cả chục năm, tôi vẫn chưa một lần ngồi trên những chiếc xe ấy. Nhưng vào Sài Gòn thì tôi đã chọn xích lô để ngồi, trong một chiều mưa không bận rộn.

15-0bacb

Và lần đầu tiên ấy cũng khiến tôi tự nhủ, sẽ là lần cuối cùng đi xích lô. Không phải là sự ân hận vì bị bác già “chặt chém” khách lạ. Cũng không phải xích lô Sài Gòn ít “thương hiệu” lại cao lênh khênh khiến ngồi ê ẩm. Càng không có chuyện vì cuốc xích lô và đường phố Sài Gòn chiều mưa ấy làm tôi chậm giờ hẹn hơn 30 phút. Đơn giản vì tôi thấy chạnh lòng mỗi lúc bác xích lô tránh người đi xe máy phía trước, hay phanh gấp mỗi khi gặp đèn xanh đèn đỏ để rồi lại oằn người đạp dướn lên phía trước. Trời mưa, dù không nhìn thấy mặt bác xích lô, nhưng hình như mồ hôi vẫn rịn ra sau những cú dướn chân vào bàn đạp. Tự “phản biện” rằng, thôi thì dẫu sao đó cũng là một lựa chọn để mưu sinh. Thì hẳn vậy. Đó là sự lựa chọn. Nhưng mình cũng có sự lựa chọn riêng: Sẽ không ngồi trên những chiếc xích lô như thế nữa, để những người đàn- ông- già- hom- hem kia sẽ… thất nghiệp.

Chỉ như thế, họ mới quyết cho mình một lựa chọn khác, có thể sẽ đỡ nhọc nhằn hơn…

Nguồn: internet


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: