YÊU SÀI GÒN VÌ Ở ĐÓ… EM LẠC MẤT ANH


Đã từng nghĩ Sài Gòn là “miền đất hứa” hay đơn giản yêu Sài Gòn vì đã để lạc mất anh. Ta lạc mất nhau ở khoảnh khắc bình lặng nhất. Vẫn nhớ hương cafe buổi sáng, vẫn nhớ những câu chuyện bạn bè, vẫn nhớ những gì quen thuộc nhất và anh.

Em thích ngắm mấy bông hoa cúc dại. Màu trắng thanh khiết, mong manh nhưng mạnh mẽ. Chủ nhật nhận được tin nhắn hỏi thăm, dãy số điện thoại quen nhưng không có trong danh bạ điện thoại đã lâu. Mỉm cười, hình như khóe mắt mình cũng cay cay vì điều gì không rõ nữa.

Tự nhiên nhớ đến Sài Gòn, nhớ đến những ngày lang thang khi đông về cùng lũ bạn yêu. Nhớ Sài Gòn vì một điều gì đó không rõ nữa, hay chính xác bản thân em không muốn hiểu.

saigon_LP18
Sau 5 năm học tập và đi làm, đã từng nghĩ Sài Gòn là “miền đất hứa” hay đơn giản yêu Sài Gòn vì đã để lạc mất anh. Ta lạc mất nhau ở khoảnh khắc bình lặng nhất…đó là những khoảng không im lặng.

Ngày đó, cái ngày mà một cô nhóc lặng lẽ vội vã xách ba lô rời xa nơi ấy, nơi của một lời hẹn ước, nơi của tình yêu đầu, cứ như một cô nhóc khờ khạo. Một chút mờ ảo, đôi khi cố đi lang thang về kí ức, xoa dịu những nỗi đau trong trái tim, lâu lâu nghe một bản tình ca cũ mèm như một thói quen, một con đường, một bóng dáng, một cái tên.

saigon_LP21

Em nhớ Sài Gòn vì có anh chàng với nụ cười ấm áp, lặng lẽ quan tâm một cô nhóc sinh viên năm 2 – và em gọi đó là tình đầu. Em nhớ Sài Gòn vì câu chia ly nói vội trong chiều mùa hè. Mùa hoa cúc dại nở ven đường trắng một màu của lời chia ly không đầu, không cuối.

saigon_LP20
Đi qua bao mùa thương nhớ, oán trách và giận hờn, mọi thứ vẫn theo đúng nhịp. Sau qua bao nhiêu nhớ và thương em đã bình tâm hơn, chí ít em cũng cảm nhận đầy đủ các cung bậc của cảm xúc riêng cho bản thân, em thôi không oán hờn nữa. Em sẽ mạnh mẽ, tinh khiết và tung bay trong gió như hoa cúc dại.

Em không còn một mình, em không còn cô đơn mà em đang sống và theo đuổi những đam mê của chính em, mặc dù đã thiếu đi hình bóng ai kia.

Một mình không có nghĩa là cô đơn phải không anh?
saigon_LP16
Vẫn nhớ hương cafe buổi sáng, vẫn nhớ những câu chuyện bạn bè, vẫn nhớ những gì quen thuộc nhất và anh. Khi em chìm đắm trong nỗi buồn với những khoảng cách thì người lại hững hờ bảo cần thời gian. Để rồi em nhận thấy rằng khi chia xa em vẫn học được cách yêu thương bản thân và mạnh mẽ hơn, cười nhiều hơn, như hoa cúc dại nơi núi rừng.

saigon_LP19


Theo Khỉ Mập – blogradio.vn


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: