Sài Gòn chuyện không tên 4


Hôm đó mình đi xe cơ quan vào, định xuống Vũng Tàu nhưng hết xe, nên đến Saigon, xuống Hàng Xanh, đi xe ôm về.

Mình ghé vô mua ly nước mía, chị bán lấy mình 5 ngàn, mình nghĩ chị này lấy rẻ vậy chắc người thực thà, mình hỏi em đi xe ôm chú kia được không (trước quán có 3 ông xe ôm đang ngồi không), chỉ nói đợi, rồi tất tả chạy đi hơn 5 phút lôi từ trong hẻm về cho mình 1 ông chú xe ôm hom hem và đen đúa. Mình leo lên xe chú đi, lúc đó 12h kém buổi khuya.

Vì trời tối mình hơi dè dặt, sau nghĩ phải hỏi han nhân thân ông này, mình mở lời, chú người ở đâu. Chú nói tui nhà dưới Long An, mấy năm nay bịnh quạn, mới chạy xe lại 2 năm, tui buồn vợ tui, rồi sinh bịnh, bịnh phổi đó cô, mà giờ ráng chạy kiếm tiền, chớ ở không sao được, còn nuôi mẹ già con nhỏ.

Mình hỏi chứ vợ chú sao mà buồn, chú nói vợ tui cờ bạc bỏ tui đi rồi. Giờ dưới Long An có bà mẹ già, đứa con gái học lớp 7, tui với vợ tui cũng là có duyên mà ít nợ, chuyện vầy.

Hồi đó có lần tui đi về con hẻm chỗ ở, có 2 mẹ con ngồi uống nước, tui hỏi chứ đi đâu, bà mẹ nói tui dắt nó đi phá thai, thai 2 tháng rưỡi,nó mới 18 tuổi. Tui nói sao làm chuyện bất nhơn vậy, rồi nửa giỡn nửa thiệt nói thêm, thôi để thai đó đi, hai mẹ con về đi, đẻ đứa nhỏ ra tui nuôi.

Mấy tháng sau tui nhận được điện thoại, bà mẹ nói con tui đẻ rồi anh nuôi đi, bữa anh hứa đó, nó nằm Từ Dũ. Vậy là tui chạy lên Từ Dũ chở vợ về, bác sĩ không cho vì mới đẻ hôm qua, nhưng tui nói ở lại cũng không có tiền đóng viện phí. Nên ổng cũng thả về chứ biết sao.

Vợ tui về Long An được 3,4 tháng thì nó bỏ đi, từ đó tui nuôi đứa nhỏ. Mấy tháng sau có ông công an tỉnh, tới gạ nói tui bán đứa nhỏ cho ổng lấy 10 cây vàng. Tui nói ổng, mười cây chứ một trăm cây tui cũng không bán.Tui nuôi nó tới nay học tới lớp 7 rồi, xinh gái lắm, cao ráo, tuần nào cũng gọi lên nói cha về thăm con chớ con nhớ cha quá. Má tui có nhiều cháu ruột nhưng thương nó nhứt à.

– Mà nó có biết chú là cha nuôi nó không?

Biết chớ, tui nói cho nó lâu rồi. Giờ mỗi tháng tui gửi về nhà được triệu rưỡi, hai triệu. Chừng nào bà má tui chết thì tui dắt nó lên đây, giờ tui chỉ có mơ ước cho nó học hành tới nơi tới chốn thôi cô ơi. kể ra tui cũng có phước, có đứa con gái có gì cơm nước tuổi già, con cái cũng là nhân duyên đó cô…

Chia sẻ từ Nâu – Love SaiGon


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: