Sài Gòn, đời ba gác máy


Chở gì đó chú Hai ơi, hàng về đâu em chở anh Hai… à, có chở gì đâu, bị thấy mấy ông ăn cơm vui quá nên ghé chơi thôi, mèn ơi, cảm ơn anh Hai, tụi tui cơm lao động có gì vui anh Hai, toàn dân ba gác máy, cực thấy mẹ chớ vui gì


xe ba gác máy này nó có từ lâu rồi anh Hai, hồi tui còn nhỏ thì ba tui đã chạy xe này, chạy từ xích lô máy qua ba gác máy, rồi thời cuộc, gia đình lên xuống, bán đi rồi mua lại, độ lên độ xuống giờ nó thành ra vầy, chớ tui nhớ hồi xưa nó đẹp hơn. Mà ba tui, ổng cũng đã chạy ba gác máy từ lúc ổng còn trẻ, hồi đó chạy ba gác máy ngon nha anh Hai, một mình ba tui chạy, tuy cực lắm, nhưng mà nuôi mấy má con tui sống được, giờ tới tui thì hên xui, bữa đói bữa no, chỉ có điều mơi mốt tui không để mấy đứa nhỏ chạy, ráng cày cho tụi nó ăn học, mai mốt nó đi làm hãng sở, quần tây áo sơ mi cặp táp, cho có với người ta, đừng nắng mưa khổ cực như tui


ba gác máy này hả, khó chạy lắm anh Hai, chạy hổng quen leo lên là đụng tá lả, bị nó nặng lắm, nhứt là lúc chở hàng, bẻ cua là bẻ cả đống hàng trên xe, gặp hàng lớn, hàng nặng là phải bẻ cua bằng cả hai tay, hai chưn và luôn cái mình, chạy ngoài đường vừa côn vừa ga vừa số cực lắm, nhiều bữa chạy chục cây số về nhà ngủ không được luôn, bị nhức rêm hết mình mẩy. Còn nữa, giờ đường đông, xe máy chạy ẩu nên cũng dễ tai nạn, ba gác máy bị cấm cũng phải. Nhưng mà anh Hai nghĩ coi, dân mình nhà ở trong hẻm không, mà nhiều nhà hẻm sâu còn hai ba cái siệc, muốn sửa nhà, mua đồ, không có ba gác thì vô phương, nên cấm thì cấm mà chạy cũng còn chạy được. Có thời căng quá mấy ổng gom hết, phát cho mỗi nhà năm triệu đền, rồi cũng từ từ trả ra, giờ chạy thì hên xui, bị bắt coi như lỗ


tui cũng hổng biết kiếp trước làm gì nên tội mà giờ trời đày phải sanh nhai bằng cái ba gác máy này, thương cái xe mà cũng thương mình lắm anh Hai, bị đã có lịnh cấm nên suốt ngày giao thông, công chánh, trật tự, phường quận kể cả dân phòng… thằng nào cũng dòm ngó, hở chút là phạt hở chút là kêu lại… chở hàng thì bị đám xe tải nhỏ, xe trung quốc nó cạnh tranh phá giá sát rạt, gặp bữa hên còn kiếm hai ba trăm, còn gặp bữa dư một trăm đem về cho má sắp nhỏ là mừng rồi. Cái xe cùi bắp này thì chạy ba bữa sửa một bữa, ra đường còn đỡ chớ vô hẻm thì tiếng bô nó kêu ầm ĩ làm người ta ghét, người ta chửi tụi tui rát mặt rát mũi, có người còn xách nước tạt, cũng cắn răng mà chạy chớ sao giờ, hổng lẽ để tụi nhỏ đói, anh Hai nghĩ coi, phải hôn


ai cũng nói tụi tui giang hồ, đụng chuyện là chửi thề đánh lộn, nhưng mà làm nghề ngày, không hiền được anh Hai, tui nhìn tướng anh Hai tui biết anh Hai hiểu chuyện nên tui nói thiệt, làm cái nghề hạ bạc này, chỉ có mình với cái xe hàng chớ có ai hiểu đâu, trời nắng đu trên xe nó kiệt hết mồ hôi, trời mưa thì thà dầm mưa chớ đâu dám để hàng ướt. Chạy cả ngày kiếm trăm ngàn bạc đổ mồ hôi sôi nước mắt lắm anh Hai, quẹt vô cái xe hơi, đụng đít cái xe máy là mệt, gặp người dễ tánh bỏ qua, gặp thằng khó chịu chúng bắt thường, không cương thì bữa đó đói. Rồi chui chui ra chui vô mấy cái hẻm quận tư quận tám kiểu gì cũng đụng dân tình, rừng nào cọp đó, mình mà hiền coi như cũng thua, rồi đám xe trung quốc giờ tụi nó cũng đi thành băng, giá nào tụi nó cũng chở đặng giựt mối, mình ngồi im cũng coi như chốc mỏ. Anh Hai nghĩ coi, bị miếng cơm manh áo phải dữ dằn, anh em phải tựa lưng nhau mà sống, tụi tụi ở đây thằng ít cũng bị đòn hai ba bữa, thằng nhiều bị đuổi chém cả chục lần, cũng phải sống chớ anh Hai, chớ tụi tui cũng là con người, cũng vợ cũng con, dữ dằn với ai làm chi? đúng hôn anh Hai.


nói chuyện nãy giờ hổng hỏi thăm anh Hai đi đâu đây, cầm máy chụp hình đừng nói là nhà báo nha, mà phải nhà báo thì anh Hai nói tốt giùm tụi tui một tiếng, chớ đừng thấy tai nạn, tiếng ồn rồi báo chí nhao nhao, rồi hở là cấm hở là cấm, cái xe ba gác máy nó từng dựng lên cả cái Sài Gòn này, giờ muốn cấm, cũng làm sao coi cho được chớ. Tụi tui cũng muốn kiếm nghề khác mà làm, kiếm xe khác mà chạy chớ cũng đâu ai muốn cực khổ vầy.


ờ, nói đi cũng nói lại, vậy chớ cũng hên là nhiều bà con cô bác chủ hàng người ta còn thương lắm, có hàng là kêu mình, dù biết kêu taxi tải rẻ hơn, tiền bạc mối mang nên cũng đỡ, chịu khó khiêng lên khiêng xuống, đau lưng chút mà người ta cho tiền cafe… đó như cơm tụi tui ăn đây là bà chủ hàng bên kia, bả kêu cho đó chớ, chở hàng thì cha này chở mà cả đám được ăn cơm ké, tụi tui nói thiệt, mấy người sống tình nghĩa, trời không phụ lòng, phải hôn anh Hai

Nguồn: www.damhaphu.com


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: