Họa sỹ Cây Cọ Cùn – người con của đất thép Vĩnh Linh


Với cái chất rất riêng, phong cách vẽ tranh và cách sống của họa sỹ Cây Cọ Cùn khá gần nhau. Tranh của anh, phần nào nói lên con người anh như bóng với hình vậy.

Họa sĩ khuyết tật Lê Minh Châu: chủ quán cafe kết hợp lớp dạy vẽ ở Sài Gòn

Họa sĩ 75 tuổi trang trí các con hẻm Sài Gòn

Thử soi qua bóng với hình/ Để xem ta vẽ chính mình qua tranh

Thử soi qua bóng với hình/ Để xem ta vẽ chính mình qua tranh

Cây Cọ Cùn tên thật là Lê Quang Thỉ, quê  ở Vĩnh Linh, Quảng Trị. Anh đam mê vẽ từ lúc còn nhỏ, thậm chí biết vẽ trước khi biết cầm bút để viết chữ. Niềm đam mê ấy thôi thúc anh thi vào trường Mỹ thuật Huế, mấy năm mài quần trên ghế giảng đường, cầm cọ tỉa tô theo từng bài học, đến năm 1979 thì anh tốt nghiệp. Xong vấn đề học hành, anh ra miền tây Quảng Bình nhận công tác. Huyện Minh Hóa là nơi anh đặt chân đến, một vùng núi của tỉnh Quảng Bình, chính nơi đây đã cho anh gặp người con gái tên Đá, rồi cái sợi tơ tình gắn kết nghĩa trăm năm. Người con trai Vĩnh Linh đất thép cùng cô sơn nữ đã thành đôi vợ chồng.

Tác giả và tác phẩm

Tác giả và tác phẩm

Năm 1982, Cây Cọ Cùn về làm cán bộ văn hóa huyện Triệu Hải. gần 13 năm ấy thôi đã đủ, đến 1995 thì anh xin nghỉ việc để ra ngoài “kiếm cơm”.

Hình như Quảng Bình với Quảng Trị chẳng thể níu được cái cương của con ngựa bất kham ấy, tuổi rắn mà đôi chân phi như ngựa, năm 1999 anh đã tạm biệt miền Trung để vào Sài Gòn lập nghiệp. Chốn dừng chân cuối cùng của gia đình anh chọn đó là Bình Phước, ổn định cuộc sống cùng vợ với ba cô con gái nơi vùng đất thân thương này.

 Tác giả (thứ 2 từ trái qua) chụp hình kỷ niệm với đồng hương Quảng Trị

Tác giả (thứ 2 từ trái qua) chụp hình kỷ niệm với đồng hương Quảng Trị

Tôi gặp anh rất tình cờ tại nhà một người quen là đồng hương. Buổi tiệc hôm đó, khi men đã đượm, giọng hát của Cây Cọ Cùn vang lên: “Tôi nhớ mãi một chiều xuân. Chia phôi, mây mờ buông xuống núi đồi. Và trong lòng mưa hơn cả ngoài trời. Cỏ cây hoa lá, thương nhớ mãi người đi. Và dâng sầu lên mi mắt người về” (Nụ cười sơn cước của Tô Hải). chất giọng Tenor của Cây Cọ Cùn thật tuyệt vời khiến tôi không bao giờ quên.

Thế đó, cái khẳng khái của cách sống, cách nghĩ với làm đã dìu những con người tìm đến với nhau, coi nhau là người bạn trân quý, không phân biệt giàu nghèo, tuổi tác, địa vị xã hội. Quý mến ai Cây Cọ Cùn không khen mà vẽ tặng bức ký họa, như thay lời muốn nói. Có những trường hợp quá quý thì anh chờ lâu mới vẽ tặng. Cách vẽ tặng của anh cũng na ná như cách tôi viết, khi nào cảm xúc chín muồi, lúc đó tôi sẽ viết đôi lời tản mạn về quê hương, thân phận người mà tôi quý. Biết anh từ 2015, chưa lâu nhưng tôi rất yêu quý anh. Ở Cây Cọ Cùn tôi nhìn thấy một người sống có tình, có phong cách phóng thoáng của người nghệ sỹ, có cái hài hước, lạc quan của người từng trải, có cái thâm thúy, sâu sắc của con người trí tuệ. Anh khiến bất cứ ai đã gặp khó mà quên.

 

Theo baodansinh.


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: