Người đàn bà hơn 30 năm vá xe đêm giữa Sài Gòn


Đêm nào trời khô ráo thì còn kiếm được vài chục ngàn, còn đêm nào mưa to thì xem như bà đi về tay không…

Hơn 30 năm qua, người đi đường đã quá quen thuộc với hình ảnh một người phụ nữ cặm cụi vá xe vào ban đêm ở góc đường Hàm Nghi – Nam Kỳ Khởi Nghĩa (quận 1). Bà tên thật là Trần Thị Ngọc Anh (60 tuổi), gia đình vốn ở miền Bắc nhưng bà sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Sài Gòn phồn hoa này.

Đêm nào cũng vậy, bất kể trời mưa hay khô ráo, cứ thấy nhá nhem tối là bà lại đạp chiếc xe cọc cạch từ quận 4 đến ngã tư này để làm việc. Rồi khi đồng hồ đã điểm sang ngày mới, bà mới vội vã quay về.

va-xe-dem-1

Khi phố lên đèn cũng là lúc bà dọn đồ nghề ra, bắt đầu một đêm mưu sinh.

va-xe-dem-2

Hơn ba thập kỷ qua, bà chưa cho phép mình nghỉ ngơi một ngày nào dù là lễ hay ngày Tết.

Mấy tháng nay, trời Sài Gòn hay đổ mưa bất chợt nên công việc của bà cũng trở nên khó khăn hơn. Bà kể, có lúc vừa dọn đồ ra là mưa ào xuống đến tận khuya mới tạnh. Lúc đó, bà chỉ biết ngồi co ro dưới chiếc ô đã phai màu rồi nhìn đường xá vắng tanh mà lòng buồn rười rượi.

va-xe-dem-3

Chiếc xe đạp cũ kỹ được mua từ cửa hàng phế liệu đã theo bà suốt mười năm nay.

va-xe-dem-4

Bà ngồi hơn ba tiếng đồng hồ mới có một chiếc xe bị xẹp bánh đến nhờ bà bơm. Bơm xe máy bà lấy 3 ngàn, xe đạp thì 2 ngàn. Vá xe đạp 10 ngàn còn xe máy 15 ngàn. Vất vả là thế, nhưng thu nhập chẳng được bao nhiêu. Ngày đắt thì kiếm được hơn trăm nghìn, ngày không có khách thì chỉ đủ công cán đi lại, có khi chẳng được đồng nào.

va-xe-dem-5

Bộ đồ nghề chỉ là vài dụng cụ đơn giản giúp bà kiếm tiền nuôi đứa cháu ăn học.

va-xe-dem-6

Hơn 30 năm qua, người phụ nữ ấy vẫn miệt mài làm cái nghề cơ cực, được mặc định là nghề dành cho đàn ông này để nuôi sống cả gia đình.

Trước kia, hai vợ chồng bà đều làm nghề này nhưng sau khi ông đổ bệnh, một mình bà cáng đáng hết mọi thứ. Bà có ba người con, đều đã lập gia đình nhưng ai cũng khó khăn, vất vả nên không giúp được gì cho bà. Rồi hôn nhân của người con gái út đổ vỡ nên bà phải nuôi đứa cháu từ khi mới mấy tháng tuổi.

va-xe-dem-7

“Nhiều lúc vắng khách nhưng vì buồn chuyện gia đình nên bà cũng chẳng muốn về sớm”, bà nghẹn ngào tâm sự.

va-xe-dem-8

Do có nhiều tiệm sửa xe trên cùng một con đường nên vài tiếng đồng hồ mới có một người khách.

va-xe-dem-9

Người phụ nữ với dáng người nhỏ thó ngồi lẫn giữa dòng người đông đúc…

va-xe-dem-10

Nhiều lúc, người đi đường tìm đến bà không phải vì bơm hay vá xe mà còn nhờ tăng dây sên hay nối lại thắng xe, thậm chí có người còn để quên chìa khóa trong cốp rồi nhờ bà lấy giúp. Lúc đó, bà nhiệt tình giúp đỡ mà chẳng lấy đồng nào.

Ba mươi năm mượn lề đường làm nơi kiếm sống, ngoài bộ đồ nghề và chiếc bơm cũ kỹ, gia tài của bà chỉ có chiếc xe đạp làm phương tiện đi lại, chiếc ghế con để ngồi cùng một bịch xăng để bán dặm thêm. Đã từng tuổi này mà bà còn phải nhọc nhằn mưu sinh nơi phố thị để kiếm từng đồng lo cho thằng cháu đang tuổi ăn, tuổi học.

Khi được hỏi khi nào thì bà thôi không làm nữa, bà chỉ cười buồn rồi nói: “Khi nào không thể đạp xe đi nữa thì mới thôi vì không làm thì lấy gì ăn hả con…”.

Nguồn: Khánh Phương


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: