Có một ngày Sài Gòn cúp điện


Sài Gòn ngày cúp điện.

Đám con nít trong nhà lôi bộ cờ tỷ phú đóng bụi ra ngồi chơi, đổ xí ngầu leng keng, hỏi nhau, “Ê, đường Nguyễn Huệ mắc nhứt Sài Gòn hả mậy!?”, lát cãi nhau ỏm tỏi.

Sài Gòn ngày cúp điện.

Đám trẻ trong xóm ào ra sân, bu quanh bà giáo già 73 tuổi, nghe bà kể mấy câu chuyện ma da, ma trơi, ma xó, mấy bài học quả bão nhãn tiền lồng trong câu chuyện khơi khơi làm lũ trẻ vừa sợ vừa mê.

Sài Gòn ngày cúp điện.

Thằng bạn thân nhào qua tận nhà rủ, “Lên quận 2 thả diều mậy! Gió mát lắm!” Tới nơi chen chúc lắm mới không để diều vướng dây.

Sài Gòn ngày cúp điện.

Người yêu chạy qua kêu đi ăn tối cùng, nói “Em yêu anh nhiều lắm”, câu mà trước giờ chỉ được nhìn thấy trên mành hình điện thoại.

Sài Gòn ngày cúp điện.

Đám bạn thân rủ nhau đi quán café, lâu lắm rồi nói chuyện rôm rả vì pin điện thoại còn dưới 10%, không ai dám dùng.

Sài Gòn ngày cúp điện.

Ba với mấy chú pha ấm trà, kể chuyện ngày nội còn sống đã cực khổ thế nào để nuôi lớn anh em… Cô ngồi cạnh bên, lần tay lật mấy tấm hình ngày nội tươi cười móm mém, may mà tấm hình bọc nhựa, không cũng đã nhòe nhoẹt.

Và rồi Sài Gòn chợt có điện.

Đám trẻ bu vào máy tính đánh game online.

Con nít ru rú trong nhà xem hoạt họa.

Bà giáo già cô đơn trong khoảng sân hẹp.

Thằng bạn châu đầu vào thị trường cổ phiếu.

Người yêu gởi tin nhắn “Em nhớ anh”,

Quán café ồn ào đến mức đám bạn lại mở điện thoại nhấn.

Ba và mấy chú tập trung vào ti vi coi phim hành động.

Hình như lâu lắm Sài Gòn mới có một ngày cúp điện…

Trích từ sách Chênh vênh hai lăm.
Tác giả Nguyễn Ngọc Thạch.


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: