‘Đất dữ’ Sài Gòn ngày ấy


Trước và sau 1975, thành phần bụi đời, người sống lang thang tụ tập, lập ra các băng nhóm để cát cứ, thu tiền bảo kê của những tiểu thương ở vựa cá, vựa trái cây quanh khu vực chợ Cầu Muối, nơi nổi tiếng về du đãng Sài Gòn.

Khi chợ đầu mối ở khu vực Cầu Muối – chợ Cầu Ông Lãnh, quận 1 còn hoạt động, nơi đây luôn xôm tụ và tấp nập bởi người bán, kẻ mua ngay giữa trung tâm Sài Gòn. Hàng hóa tấp nập ra vào từ trái cây, lúa gạo khắp nơi đổ về.

dat-du-sai-gon

Đất chợ “màu mỡ” Khi xưa, ghe từ các tỉnh miền Tây quay quần ở Bến Chương Dương, nay gọi là kênh Tàu Hủ, dọc theo đại lộ Võ Văn Kiệt bây giờ còn xe và hàng thì lên xuống liên tục. Đó cũng là “miếng ăn” ngon lành của các đại ca khu vực này.

Bến Chương Dương tấp nập ngày nào được giải tỏa, ngày nay gọi là kênh Tàu Hủ

Những đội bốc xếp lần lượt ra đời và đem lại việc làm cho nhiều lao động nghèo. Cũng từ đó nạn bảo kê, thu tiền các tiểu thương, ăn chia với các đội bốc xếp trở thành quy luật “bất thành văn” của các băng nhóm du đãng.

Những cái tên như Lộc “Cầu Muối”, Quý “tử hình” (anh ruột Lai anh, Lai em trong vụ án Năm Cam), Cung “Cô Bắc” luôn là nỗi ám ảnh của bà con tiểu thương

Trong mắt những người đã gắn bó từ thuở lọt lòng với chợ Cầu Muối, khi ấy việc tìm kiếm kế sinh nhai ở đây luôn rất dễ dàng, bởi vậy nên người từ tứ xứ đổ về làm ăn. Từ đám bụi đời, du đãng ở Sài Gòn cho đến những người ở tận vùng ngoài, Hà Nội, Hải Phòng… đều có.

“Hồi đó làm ăn, kiếm tiền dễ lắm, làm cái gì cũng ra tiền hết. Người người ở tứ xứ, ở tận Hà Nội, Hải Phòng cũng tập trung về. Lúc đó, mỗi ngày tui chỉ cần thức dậy sớm, mất vài ba tiếng chở đồ cho mấy vựa trái cây là sống khỏe”. Chú Tùng (58 tuổi, ngụ đường Cô Giang, phường cầu Ông Lãnh), chạy hon đa ôm ở chợ Bến Thành, quận 1 cho biết.

Đâm chém

Trong quá khứ, nổi cộm nhất về du đãng ở Cầu Muối khiến ai cũng phải rùng mình khi nhắc đến là anh em nhà họ Châu Phát Lai. Riêng Lai Anh nổi tiếng với máu cướp giật đồ, còn Lai Em, máu giang hồ, sắc lạnh của một ông trùm đâm thuê chém mướn khét tiếng khắp cả một vùng.

Từ 7 tuổi đã sống bụi đời, lớn lên tham gia vào lực lượng Dân phòng và gắn bó mấy chục năm với khu này, chú Mười (65 tuổi, ngụ đường Bùi Viện, quận 1) kể lại: “Lai Anh thì chỉ hay đi cướp giật đồ thôi, nói đến giang hồ và máu lạnh ở Cầu Muối chỉ có thằng Lai Em. Hồi đó hay thấy Lai Em, Năm Cam và Thảo “ma” (cánh tay đắc lực của Năm Cam – NV) ngồi nhậu ở quán bên góc đường Hàm Nghi”.

Chú Mười kể tiếp: “Du đãng lúc đó nhiều không đếm hết được đâu, có một thời gian tui cũng bán chỗ chợ cá ngoài Cầu Muối. Rạng sáng, cứ mỗi khi khiêng hàng ra thì mấy thằng du đãng kéo lại bắt cá, lựa con nào to nhất đem đi bán rẻ rồi kiếm tiền hút chích. Tụi nó cứ hoành hành mà chẳng ai dám lên tiếng”.

Đại lộ Võ Văn Kiệt được xây dựng nối hai miền Đông – Tây của Sài Gòn

Sau khi thực hiện giải tỏa, di dời vựa cá về chợ Bình Điền (quận 8), vựa trái cây về chợ nông sản Thủ Đức, các tên du đãng hầu hết phải đi cải tạo thì khu vực Cầu Muối như được trút bỏ khỏi những tệ nạn.

Giờ đây, nhiều tiểu thương vẫn lấy hàng từ chợ nông sản về bán, ở hai bên chân cầu vẫn tồn tại một ngôi chợ tự phát, chủ yếu cung cấp thực phẩm nhỏ lẻ cho hộ gia đình.

Hết tấp nập họp chợ, Bến Chương Dương nhộn nhịp ngày nào giờ được giải tỏa, đại lộ Võ Văn Kiệt nối hai vùng đông tây của Sài Gòn được xây dựng. Đám du đãng ngày xưa cũng tan rã dần. Người đi cải tạo, người thì chết vì nghiện ngập, sida. Số còn lại, người “cải tà quy chính”, ra khỏi chốn lao tù thì kiếm sống bằng nghề chạy honda ôm, buôn bán nhỏ lẻ.

Những căn nhà cũ ngày xưa vẫn tồn tại ở khu vực chợ Cầu Muối khét tiếng du đãng

Trong những ngày lân la, tìm hiểu về du đãng, giang hồ Sài Gòn xưa, tôi được chú P. (57 tuổi, ngụ đường Cô Bắc, quận 1), một du đãng Sài Gòn thứ thiệt ở Cầu Muối mới ra tù kể: “Nói mày nghe. Lúc mới ra tù tao cũng đi bộ chết luôn, cũng mất phương hướng, khốn đốn lắm chứ. Tao phải đi mua trả góp chiếc xe Dream mà giống y như xe bò vậy. Chỗ quen biết nên anh em cũng tạo điều kiện, gần một năm sau mới trả hết 3 triệu tiền mua xe. Dần rồi tao chạy xe ôm góp ít tiền, sắm sửa, thay hết lại dàn đồ. Nên giờ cứ chạy tà tà kiếm sống cho đoạn ngày tháng qua chứ cũng chẳng phải lo gì”.

Nơi đây giờ cuộc sống đã thay đổi, thế nhưng vẫn giữ được nét cổ kính của Sài Gòn xưa

Theo internet


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: