Không ai biết tên thiệt của nó, chỉ kêu bằng thằng Mực, thằng Mực đã hai tám tuổi, gần đến tam thập nhi lập mà chưa có mối tình lận lưng, hỏi nó mầy có thương ai không, nó cười ha hả, nói có chớ có chớ, nhưng mà thương để bụng, đặng rồi đi ca cho ngọt giọng thôi, chớ ai mà thèm thương em anh Hai. Thằng Mực quê miệt Cà Mau, nó lên Sài Gòn hơn chục năm, theo một anh trong xóm làm lơ xe tải, chuyên chở nước đá, nói lơ xe nghe cho nó xôm tụ chớ thực ra thằng Mực chỉ làm công việc vác nước đá từ nhà bô lên xe, vác nước đá trên xe xuống xe giao cho quán café, nhà hàng, vậy thôi, rảnh rỗi nó cũng tập lái xe nhưng mà chưa có bằng. Làm nghề lao động nên thằng Mực rắn chắc, đen trũi, hàm răng sáng bóng, nụ cười hiền lành, mỗi tội nó nghèo quá hỏi sao kêu tên Mực, nó nói ông nội nó kêu vậy, bị dân miền biển mà, hồi nhỏ nó đen thùi như con chó mực, chạy lẫm chẫm ngoài bãi chờ ghe của ba nó về, dân tình kêu chết tên Mực. Lớn chút nữa, lúc nó có ba đứa em nhỏ thì cha nó đi biển rồi không bao giờ trở về trong cơn bão số năm, kêu bằng bão Linda đó anh Hai, nhà cửa bị bão cuốn hết, má nó muốn điên dại luôn, ông nội nói đời mày khổ quá, đen như mực thiệt. Rồi ông nội nó cũng cất được lại cái nhà, đưa mấy má con nó về ở, được mấy năm thì ông nội nó cũng chết, nó đành bỏ học, cùng với má nó thành lao động chính, nuôi mấy đứa em ăn học tiếp.thằng Mực nói, em làm nhiêu tiền gửi về quê phụ má, má em giờ già đau bịnh triền miên, mấy đứa em cũng lớn cũng biết chuyện, bữa đi học bữa đi làm nên cũng đỡ lo rồi, có con em gái kế học kế toán ra mà giờ làm lương còn thua em đi lơ xe, rồi lấy chồng đẻ con nên cũng hổng có dư tiền cho má, chủ yếu em lo, thành ra coi vậy chớ có đâu dư đồng nào mà tính chuyện bồ bịch anh Hai. Cũng may thằng Mực hiền lành nên ai cũng thương, nhứt là mấy cô mấy chú chủ hàng, đi giao nước đá người ta cho ly café, mấy điếu thuốc, thi thoảng cho cái áo cái quần mới mua bận hổng vừa hay cho năm ba chục tiền ăn cơm, có người cho tờ vé số chiều dò trật lất mà cũng vui.mới đây hỏi nó, mầy nói thiệt coi giờ mầy đang thương ai, nó cười một hồi rồi nói nó thương con nhỏ kia, tạm kêu bằng con Gái, con Gái phụ bán café ở chỗ nó hay giao nước đá bên quận tám. Con Gái là cháu kêu bà chủ quán bằng cô, quê đâu ngoài miệt ngoài, ngoài Quảng đó anh Hai, nghe vậy thôi em có đi đâu tới ngoải mà biết. Con Gái cũng có cảm tình với Mực, hai đứa có nhắn tin qua lại cả tháng trời, nhưng mà chưa có đi chơi chưa có hẹn hò gì hết, chỉ là chòng ghẹo qua lại. Đùng cái thằng Mực bị đổ oan. Bữa đó nó vác bao nước đá vô quán rồi hổng chịu đi ra liền mà đứng nói chuyện với con Gái một hồi, lát sau bà chủ quán kêu mất cái điện thoại mười mấy triệu, mới để trên bàn lúc thằng Mực đứng đó, quán vắng, thằng Mực không lấy thì ai vô đây, hổng lẽ ma lấy. Bà chủ quán kêu anh chủ xe vô chửi sa sả, nói từ rày đừng ghé đây nữa, vậy là mất luôn mối đó, mất luôn cả tháng tiền hàng, anh chủ xe nói thằng Mực thôi bỏ đi, tao biết mầy không lấy, nhưng mà xui xẻo phải chịu, coi như tai nạn thôi, ai biết được. bữa sau gặp nó, nói anh Hai chỉ em cái này chút, chỉ em cách cài phây búc vô điện thoại đi anh Hai, ớn thần hông, lơ xe mà bày đặt mậy, nó cười nói hổng có, tại bị đuổi nên hông có gặp con Gái thường, nhớ quá mới mua cái điện thoại này hết triệu rưởi bạc, nghe nói cái phây búc, cái ngày nào cũng nhìn thấy nhau, nói chuyện với nhau mà hổng tốn nhiều tiền, ừ, chỉ mầy luôn, được cái thằng Mực ít học chớ hiểu lẹ, chỉ chút biết liền, có điều nó đọc được mà viết dở ẹc, nửa tháng trời nó mới viết một câu cho ra hồn mà cũng năm bảy lỗi chánh tả. Sau nó đưa hình con Gái coi, thấy cũng được, mặt mũi sáng sủa, người hơi thấp nhưng mà nhìn dễ thương, mới chọc nó, ê mầy, có ghệ đẹp ráng giữ nghe, nó cười hớn hớn. rồi thằng Mực cũng được minh oan, bà chủ quán gọi cho anh chủ xe, nói bắt được ăn trộm rồi, là con nhỏ chạy bàn làm chung với con Gái, bị khách vô uống café mất thêm cái điện thoại nữa, bà chủ quán để ý mới lục đồ nó, bắt tại trận, nó nhận là hồi đó nó chôm điện thoại bả chớ hổng phải thằng Mực. Bà chủ quán kêu lên xin lỗi, nói tui thiệt mang tội quá, cho tui trả tiền hàng rồi kêu chở hàng lại như cũ, cho thằng Mực với con Gái én nhạn gặp nhau, rảnh rỗi còn cho tiền hai đứa đi chơi, vô Đồng Diều chơi thôi. … sáng nay gặp thằng Mực chở con Gái, nó nói qua tuần rảnh đi ăn đám cưới em nghe anh Hai, giỡn thiệt mậy, nói thiệt, cũng hổng có tiền làm đám nhưng mà mỗi người cho một chút nên coi như có cái đám cưới, cũng đãi người quen với bà con thôi anh Hai, bà chủ quán nói cho tiền trang điểm áo cưới album chụp hình, do em bả có cái tiệm áo cưới gần đó, rồi cưới xong chủ quán cho hai đứa ở cái phòng trên gác của quán luôn, đỡ tốn tiền nhà trọ, anh chủ xe cho hai chục triệu mua sắm đồ lễ và đãi cơm dưới Cà Mau, chị chủ nhà hàng bên Đồng Diều nói đãi mười bàn chỉ tính tiền chợ thôi, tiền nhà hàng, tiền phục vụ coi như mấy anh em góp một tay, bia thì có vựa bia quen lấy giá vốn, nước đá đề bô tặng mười bao, mấy anh tài xế xe du lịch quen hứa cho mượn xe đưa dâu về tới Cà Mau, chỉ đổ tiền xăng thôi… thằng Mực kể một thôi một hồi, nói em mừng quá anh Hai, bàn tay gân guốc cầm chặt bàn tay nhỏ nhắn của con Gái, nụ cười trắng bóc trên gương mặt đen sạm, như mực, của nó. Nguồn: damhaphu.com