(2SaiGon) – Không ai đếm được mỗi ngày Sài Gòn có bao nhiêu tiếng rao từ những gánh hàng rong. Những tiếng rao chợt buồn, chợt vui, chợt mênh mông khắc khoải. Khắc khoải tiếng rao đêm Sài Gòn Tiếng rao “Bánh ú đây” khắp ngõ Sài Gòn của người cha già Những tiếng rao làm không gian ấm lại, làm cho người ta đỡ cô quạnh hơn. Những tiếng rao mang khái niệm thời gian khiến cho ngày tròn trịa, an lành. Buổi sáng với “bánh mì nóng đây…”, “ai bắp xôi hôn…”. Buổi trưa cùng với tiếng chuông cà rem leng keng là tiếng rao chè đậu, xương xáo xương xa. “Ai bắp xôi hôn…” Nhưng có lẽ những tiếng rao mà mỗi lần nhớ lại tôi cứ nghe lòng bồi hồi dậy lên một nỗi niềm, đó chính là những tiếng rao đêm. Những tiếng rao lạc loài rơi tỏm vào đêm nghe xa vắng cô liêu: “Mía hấp nóng ơ ơ….”. “Mía hấp nóng ơ ơ….”. Tiếng rao còn nhắc nhớ tôi về một thời nghèo khó. Có những đêm đông trời se sắt lạnh, gió leo heo lay lắt đến chạnh lòng. Ngồi một mình nghe tiếng lốc cốc của xe mì gõ, tôi bất giác liên tưởng đến tiếng vó ngựa phi của người tráng sĩ mặc áo bào đỏ cưỡi trên lưng con ngựa trắng trong Chinh phụ ngâm khúc. Cái cảm giác thèm thuồng bởi mùi nước dùng thơm ngậy của con bé học trò nghèo thức học bài khuya cứ trôi theo tiếng vó ngựa xa dần… xa dần… Bây giờ, mỗi khi ra đường, giữa bộn bề những thanh âm của phố, tôi luôn có thói quen dáo dác tìm lại những tiếng rao như tìm lại tuổi thơ mình. Lương Gia Cát Tường