Sài Gòn những cốc bia mát lạnh, đã bao lâu rồi, không cùng bạn lai rai. Sài Gòn, những người bạn mới, năng động, nhiệt huyết. Miền Tây, ngày không nắng, chuyến xe dài lên Sài Gòn tấp nập. Mưa lất phất, mang theo cái trống trải của miền Tây hiu quạnh…Ngày không ai, chỉ mình tôi chờ xe, lúi húi với hành lý ngổn ngang, chuẩn bị cho một chuyến học dài. Rồi mưa nặng hạt, cái cảm giác cô độc đã thấm nhiều trong tôi. Tôi quen thuộc cái cảm giác đó, cũng không là gì. Đã bước chân đi nhiều! Xe trung chuyển cũng chở đến bến, nhìn mọi người đi xa có một người nào đó bên cạnh để đưa tiễn mà mỉm cười vui vui. Rồi cũng xong, xe lăn bánh, qua ô cửa của những nhếch nhác trong mưa, tôi cứ trầm lặng nhìn mãi, chỉ còn văng vẵng những khoảng lặng. Sài Gòn, những ngày đầu ngột ngạt, sốc một chút do chuyến đi dài, bước chân vào khách sạn, cũng có lúc để nghỉ ngơi và thư giãn. Tuần đầu trôi qua, những thứ nặng nề như đang quăng vào mình, tôi nhớ Cần Thơ, tôi muốn về, thèm cái cảm giác chạy xe, thèm bữa cơm gia đình, thèm cà phê cùng bạn bè… tất cả cứ dồn dập và hối thúc tôi phải làm cho bằng được. Và rồi, tự mình chạy xe lên Sài Gòn, cái cảm giác thích khám phá và lê la ngoài phố. Con người tôi thuộc về bụi bặm và nắng gió! Sài Gòn ngày không mưa, cái nắng gắt hơn, nhưng khô hanh và dễ chịu dọc trên phố, dưới những tán cây lớn. Trên những con đường, cao ốc, nhộn nhịp trên từng con phố, thấy tấp nập đông vui và không cô quạnh… Sài Gòn chạy trên từng góc phố nhỏ, thích ngồi trên những chiếc ghế thấp, cà phê rang – xay bình dân kèm theo chút bụi và mùi đường phố. Sài Gòn, đi qua công viên Hoàng Văn Thụ, cái mát mẻ dưới từng vòm cây cổ thụ cao, sáng và đẹp của tháp nước, đâu đó rầm rập tiếng xe chạy mà vẫn riêng tư bình dị… Sài Gòn, đi qua các khu chợ, cái xô bồ của người buôn ngang, bán dọc, ngồi ngoài phố, hoạt náo trong từng ngách cũ kỹ, cũng phải cả trăm năm phai mòn thời gian. Đêm về ngồi ngoài phố, hàng rong vỉa hè, các món ăn thơm ngùn ngụt khói, thoáng chút gió từng cơn. Mưa Sài Gòn, những cơn mưa như trút nước, lãng vãng chạy mưa, đục mưa trong chòi canh công viên, nhìn ra xa xăm, cái phố vắng lặng đi hẳn. Sài Gòn những cốc bia mát lạnh, đã bao lâu rồi, không cùng bạn lai rai. Sài Gòn, những người bạn mới, năng động, nhiệt huyết. Tôi hớp một cốc bia của những mối quan hệ. Sài Gòn, cái chờ đợi của những khao khát! Nguồn: Hoàng BH