Tôi không sinh ra ở Sài Gòn, và cũng chẳng may mắn được lớn lên tại mảnh đất hoa lệ này. Tôi chỉ như một kẻ “ở nhờ” giữa Sài Gòn đất chật người đông. Tôi đến với Sài Gòn vào một ngày tháng 7 đầy nắng và gió. Đó cũng là lần đầu tiên tôi được đi xa đến vậy. Tôi choáng ngợp trước những ngôi nhà cao tầng mọc lên san sát nhau. Thậm chí, tôi còn chẳng dám sang đường giữa dòng xe chạy nối đuôi nhau và khó mà tìm ra một kẽ hở… Hai năm tôi ở trọ Sài Gòn, chỉ là một kẻ ở trọ chứ đâu được may mắn là người “Xì phố”, thế nhưng tôi vẫn thấy yêu, thấy nhớ Sài Gòn tới lạ thường trong những chuyến về quê dài ngày. Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác bỡ ngỡ, lạc lõng khi một mình đặt chân tới nơi đây. Và trong tôi vẫn còn cảm giác cô đơn khi một mình ngồi trong góc tối phòng trọ, nhớ về gia đình, bạn bè, những kỉ niệm ở chốn thôn quê. Người ta thường bảo Sài Gòn đông người nhưng lại thiếu tình cảm. Tôi thấy đâu phải vậy. Chỉ là do chúng ta quá vô tâm chứ Sài Gòn bao giờ chẳng ấm áp. Sài Gòn ấm áp vào những buổi sáng mùa thu với tiết trời thật dễ chịu. Nó không hẳn là lạnh như miền Bắc, nhưng cũng không còn là cái oi bức dễ khiến người ta bực mình. Sài Gòn khi đó đằm thắm, lặng lẽ, mang một chút đượm buồn của cô gái đẹp khiến người ta rất dễ nao lòng. Sài Gòn ấm áp vào một buổi chiều mưa, tôi đang loay hoay tìm một nơi để trú, thì bỗng được một người tốt bụng cho đi nhờ xe. “Sài Gòn mùa này hay mưa bất chợt lắm, lúc nào cũng phải có cây dù bên cạnh để đề phòng”. Đấy, người Sài Gòn bao giờ chẳng tốt bụng và tình cảm với những người xung quanh. Sài Gòn luôn vội vã, nhưng Sài Gòn chưa bao giờ vô tâm. Sài Gòn đông người, nhưng không vì thế mà không có những khoảnh khắc lặng yên để lắng nghe lòng mình. Tôi thích Sài Gòn vào ban đêm, nằm lặng yên trong căn phòng trống để lắng nghe nhịp thở của thời gian. Đưa ánh mắt nhìn qua khe cửa sổ để thấy ánh trăng vàng và những ngôi sao nhấp nháy. Sài gòn vẫn lãng mạn, vẫn còn đậm chất quê, chứ Sài Gòn đâu phải chỉ có vội vã và ồn ào. Tôi còn thích nghe tiếng rao của những người bán bánh bò, bánh tiêu. Những tiếng rao ấy vang vọng vào màn đêm tĩch mịch, nhưng lại lắng đọng vào tâm hồn người nghe một cách lạ kì. Những ngày này ở Sài Gòn, người ta thấy thật nóng nực và khó chịu biết bao. Quả là thời tiết Sài Gòn có phần hơi khó chịu vào những trưa hè. Nhưng tôi bỗng thấy lòng mình mát lạnh bởi những cơn gió của tình thương, của tình người. Đó là những ly trà đá miễn phí dành cho người đi đường vô tình không mang theo nước uống. Hay những đĩa cơm trị giá 5000 đồng cho những người nghèo khổ. Sài Gòn náo nhiệt, đông vui, nhưng đâu phải là vô tâm, hời hợt. Chỉ cần để ý một chút thôi, bạn sẽ thấy Sài Gòn thật tình cảm và ấm áp. Sài Gòn ấm áp trong cả trái tim người đến và cả trái tim người đi. Như tôi, một kẻ từ nơi xa lạ lần đầu tiên đặt chân tới Sài Gòn đã thấy thầm yêu trộm nhớ. Tôi không thể mở rộng trái tim mình để ôm Sài Gòn cho thỏa nỗi nhớ trong mỗi chuyến đi xa, nhưng Sài Gòn luôn rộng vòng tay và sẵn sàng ôm tôi vào lòng mình như đất mẹ đón đứa con bé bỏng trở về. Sài Gòn đông người, nhưng nếu tính ra thì người gốc Sài Gòn sẽ chẳng là bao nhiêu. Mảnh đất Sài gòn xưa nay vẫn bao dung để chứa trọn những đứa con từ phương xa tới. Và có lẽ, vì Sài Gòn là nơi hội tụ những người không cùng quê, cho nên người ta mới bảo Sài Gòn là vô tâm, là lạnh lẽo. Người ta đến Sài Gòn rồi đi như một cơn mưa mùa hạ, ồn ào lúc đến, nhưng lại lặng lẽ lúc đi. Còn tôi, trong tôi có một Sài Gòn thầm lặng nhưng nồng cháy bởi sự khát khao của tình yêu và nỗi nhớ. Có muôn vàn nơi để ta đặt chân đến, nhất là ở cái thời trai trẻ đầy khát vọng và hoài bão như tôi. Nhưng sẽ chỉ có một nơi để ta chọn làm nơi dừng chân mãi mãi. Và tôi đã chọn Sài Gòn, bởi luôn có một Sài Gòn ấm áp trong tôi. Nguồn: http://www.tienphong.vn/