“Chị đĩ”


Nó tên Hiền, tên như người, nó thiệt hiền queo, chuyện gi cũng cười. Nó thua mình ba tuổi, có cái xưởng làm đồ gỗ mỹ nghệ, chuyên làm ba cái rễ cây, gốc tre thành tượng Thần Tài, Ông Thọ, bán cũng lai rai, chủ yếu bỏ cho mấy cửa hàng.

nhân có khách đặt hàng nên kiếm nó, nghe có mối làm ăn là nó mừng lắm, nó nói để em chở anh xuống xưởng em chơi, anh coi mẫu mã được thì anh em mình hợp tác nha. Đi luôn, xa mù trời, xuống tuốt dưới Bình Hưng, loay hoay chút nó biểu vô nhà nó, ngay phía sau đó, uống nước. Nhà cấp bốn nhỏ, cũ nhưng xây cất khang trang, tới gặp con gái nó chuẩn bị đi học, thưa ba thưa bác mới tới, thấy con gái nó lớn quá, mới hỏi con nay nhiêu tuổi, con nhỏ thưa mười chín, giựt mình quay qua thằng Hiền, hổng lẽ mười bốn mười lăm tuổi mày lấy vợ hả, thằng Hiền chỉ cười.

lát ngồi chút , vãn chuyện, thằng Hiền mới nói, đó là con riêng vợ em, vợ em nó không may chết sớm, nên cha con nuôi nhau, cha dượng con ghẻ nhưng bị thương nó còn nhỏ, lúc má nó chết nó mới tám tuổi, má nó trối lại cho em, biểu em ráng nuôi nó đàng hoàng. Vợ em nó lớn hơn em tới ba tuổi, là bằng tuổi anh Hai đó, có con nhỏ này rồi hai đưa em mới gá vô. Cha ruột con nhỏ hả, em cũng hổng rành,  má nó cũng hổng nói nên thôi coi như chết rồi. Thấy cũng hay nên nói thôi mày kể anh nghe với, nó biểu hứa đừng cười nó mới kể, ờ, vui tao phải cười, buồn thì thôi, nó kể

Hiền dân đây, năm đó Hiền ra quân nghĩa vụ, cả mấy đứa gần nhà mới rủ nhau làm bữa rượu, say nhào đầu, tới nửa đêm hứng chí mới rủ nhau đi chơi gái. Hai năm quân ngũ giam hãm đời trai nên coi như xả láng một đêm, thẳng tiến ra khu Tân Cảng. Hiền đi với một cô, nhưng mà say quá, vô tới phòng trọ thì ói một đống rồi lăn ra ngủ, nửa đêm trúng gió, Hiền vật vã như sắp chết. Cô gái hoảng quá mới kêu xe ôm chở Hiền đi trạm y tế, trên xe thằng Hiền cứ gào lên, chị đĩ ơi, cứu em chị đĩ ơi, em chết quá chị đĩ ơi, làm cha xe ôm cũng mắc cười theo

chi-di-sai-gon

“chị đĩ” ở trạm xá tới sáng thì bỏ về, sáng ra Hiền nhớ lại, mắc cỡ quá nên cũng giả đò quên luôn, bạn bè có hỏi cũng không dám nhắc cái đêm đó. Nhưng mà trời đất xui sao Hiền gặp lại cô gái định mệnh, số là mấy tháng sau Hiền mới đi làm công nhân trên Thủ Đức, mấy lần tăng ca về khuya, đi ngang chân cầu Sài Gòn,  Hiền nhận ra cô gái hôm trước đứng chờ khách bên đường. Bữa đó Hiền mới đánh liều, tới hỏi, cô nhớ tui không? Cô gái nhìn Hiền một hồi rồi bật cười nắc nẻ, ha ha, cha nội bộ đội kêu tui chị đĩ đây mà, sao tui quên được, còn thiếu tui một dù nha, giờ đi hông?

vậy là xáp lại, mới đầu khó khắn lắm Hiền mới thuyết phục được “chị đĩ” bỏ nghề, bằng cách chiều nào Hiền cũng phải ghé đưa số tiền bằng ba lần đi khách, rồi chở đi ăn, đi coi phim… từ từ rồi Hiền trả hết nợ tiền góp, nằng nặc xin hỏi cưới “chị đĩ”. “Chị đĩ” tên là Hoa, đã có một đứa con gái ở quê, dưới Long An,  Hiền theo đuổi riết làm  Hoa không nỡ từ chối mà cũng không dám nhận lời, đêm đêm ngồi khóc, nói mình bị điên rồi mới đi hỏi cưới em, ai đời đi lấy đĩ làm vợ chớ. Hiền cười khà khà, “chị đĩ” lấy em nha “chị đĩ”. Hoa cũng phải cười theo, cười mà nước mắt còn ràn rụa

gia đình Hiền mới đầu dĩ nhiên phản đối, mầy trai tơ mà, sao đi lấy gái một lần đò, một con, còn lớn tuổi hơn nữa chớ, nhưng sau thấy Hiền thương quá, cũng thuận luôn, mới cắt cho miếng đất, làm bữa cơm cúng ông bà, đãi đằng bà con lối xóm cho hai đứa nên duyên. Hiền đem mẹ con Hoa về ở,  bỏ qua dư luận, bỏ qua đàm tiếu, cứ vậy thương nhau mà sống. Rồi ngày quá ngày, vợ chồng thuận thảo, làm ăn cũng có đồng dư, cất được cái nhà nầy. Bữa về nhà mới mừng lắm, hai vợ chồng ôm nhau khóc vì mừng.

nhưng trời không thương, ở với nhau ba năm thì Hoa sảy thai hết bốn lần, tới lần thứ năm thì xuất huyết mạnh, nửa đêm ra trạm xá chậm, rồi đưa lên Sài Gòn chậm, nên Hoa yếu dần, chết trên xe.Trước khi nhắm mắt, Hoa vẫn cười, nói, em có đi  cũng vui, một ngày làm vợ mình bằng vui một đời rồi, giờ thì mình ráng lo cho con em lớn chút, rồi kiếm cô nào đàng hoàng mà đi bước nữa, nha mình. Sau bữa đó Hiền điên dại một thời gian, say sưa suốt, đêm nào uống rượu say cũng kêu, Hoa ơi, chị đĩ ơi, sao bỏ tui, thảm thiết lắm.


chuyện em vậy đó, anh Hai đừng cười, giờ cha con nuôi nhau, có nhau, cũng đỡ buồn, con nhỏ cũng hiếu thảo, học giỏi lắm anh Hai, lớn giống hệt má, tánh tình hiền lành, bà con cô bác ai cũng thương. Lúc này chỉ cũng có bạn trai rồi đó anh Hai, bữa có dẫn về đây uống rượu với em rồi, thằng nhỏ coi được hung nha.

hỏi sao mầy không đi bước nữa, còn trẻ mà, kinh tế cũng khá rồi, Hiền cười, dạ thôi, em sợ vợ em ở dưới nó tủi, em thề rồi, đời này kiếp này chỉ có mình nó là vợ em mà thôi.

Nguồn: www.damhaphu.com


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: