Trưa nay mình theo Cô đi họp. Tính sơ sơ là chạy xe hết 30 phút từ quận 8 sang đến Phú Nhuận nên mình đi sớm hẳn 20 phút trừ chuyện đường xá. Rặt nỗi trưa nay hàng xóm ném đồ như phi đao nên mình đành cố thủ trong nhà, nín thở chờ xong chiến sự thì dắt xe ra. Chạy được 3 mét đường thì xe tắt máy, nhìn kim xăng báo đỏ, mình khóc không ra tiếng. Vì chỉ còn 30ph là đến giờ hẹn, mà khu mình ở phải dắt xe đi cỡ 1 hoặc 2 cây số mới có cây xăng. Nay mình không mặc váy nhưng lại đi giày cao gót nên cứ vừa dắt xe vừa chạy, chạy được vài mét thì mình không chạy nổi nữa vì trưa nóng lại quây mình giữa một đống vải tránh nắng. Mình nghĩ kiểu này thôi rồi, lật đật gọi điện thoại báo Cô xong thì tiếp tục vừa dắt xe vừa chạy. Tự nhiên có một anh chàng phi xe đến, không đẹp trai lồng lộng như cổ tích, chàng cởi trần, mặc quần đùi, bụng mỡ cười hết cỡ ” Lên xe đi em, anh đẩy cho đến cây xăng”. Con bé gật đầu cảm ơn lia lịa, lòng xúc động khôn tả. Anh chàng không nói gì cả, cứ vừa đẩy vừa bảo ” Quẹo phải, đến ngã tư quẹo trái, đi thẳng. Từ từ. Bình tĩnh” Sau một loạt chỉ dẫn thì ảnh ngừng lại ” Em có thấy cây xăng kia không ?” Mình thật tình chỉ thấy bảng hiệu báo cây xăng nhưng bụng bảo dạ, cây xăng gần đó thôi nên gật đầu rối rít ra điều đã biết. Cơ mà mắt cận, lo nhìn cái biển bên trái mà tự đẩy xe đi tút vượt khỏi cây xăng nằm bên phải, thế là lại thấy anh phi xe lên rối rít gọi quay lại. Đưa mình đến đúng cây xăng thì anh vụt phóng xe đi khiến mình đánh rớt câu cảm ơn đâu đó giữa đường Đến cây xăng thì mấy anh bán xăng thông báo: “Hết xăng em ạ”. Con bé ngước lên, mắt sắp rơm rớm vì vất vả thì mấy ảnh cười ha hả vì lừa được con bò ngớ ngẩn như mình. Cảm ơn anh- dù em không biết anh là ai. Cảm ơn Saigon đáng yêu, ân tình. Saigon đẹp quá, Saigon ơi smile emoticon P/s: Em đến nơi vừa đúng cuộc hẹn. May mà có anh đời còn dễ thương. Chia sẽ từ bạn Hiên Đào