Đang đi bộ trên vỉa hè thì nghe tiếng bước chân đằng sau, quả nhiên có người lại gần, đưa tay níu cánh tay mình, ngoảnh lại lập tức thủ thế, đó là một thanh niên, tầm hơn hai mươi, ốm nhách, đội nón kết, áo khoác vải, bên trong là áo thun có lẽ từng là màu trắng, quần jeans thùng thình, khuôn mặt không đến nỗi, ngoại trừ đôi mắt sâu hoắm và đôi môi thâm đen – anh ơi, cho em xin năm chục ăn cơm, em đói – thanh niên mà xin tiền mầy – dạ… dạ…(gãi gãi đầu) – tao không cho thì sao – dạ.. dạ… (gãi gãi lưng) – tao không cho đó, có đồ chơi móc ra đi – dạ không có, em xin tiền chớ không phải ăn cướp – mầy xin kiểu đó là ăn cướp còn gì, mầy nghiện phải không – dạ… – cắn hay chích – dạ chích, tới cữ vả quá – giờ tao không cho mầy thì tiền đâu mầy chích – dạ chắc em cũng phải đi ăn cướp thiệt – ngon cướp tao nè, mầy đi ăn cướp giỏi lắm được một hai lần, rồi người ta đánh què giò, cho mầy đi trại chăn kiến năm năm, có đáng không, mầy vô trại lần nào chưa – dạ chưa, mới đi bụi mấy ngày, tại “chà đồ nhôm” quá bị ông già kêu (công an) khu vực, em bỏ nhà đi chớ không chắc cũng bị hốt đi trại – thôi, không có năm chục, tao cho mầy một trăm, nhưng mà mầy phải nghe tao một câu – dạ, cảm ơn anh – thanh niên mà vầy là hư mẹ nó đời, mày phải …blav…blav… – dạ, em biết – biết mẹ gì, tao biết là tao nói mầy cũng không nghe lọt đâu, nhưng mà coi như tao nói rồi, mầy đừng để tao gặp lại mầy nha – dạ, anh cho em xin thêm điếu thuốc – móa, được voi đòi Hai Bà Trưng mầy – dạ, em cảm ơn – nói thiệt, mầy về nhà đi, ráng bỏ đi, còn trẻ lắm, uổng đời con ơi – dạ nó lầm lũi đi chiều ngược lại, vo vo tờ tiền trong tay, không biết nó nghĩ gì, cầu trời đủ cho nó hôm nay, đừng đi giựt đồ ai