Sài Gòn đáng yêu qua những mẩu chuyện nhỏ


Viết về Sài Gòn, tôi tự tin rằng mình biết rất nhiều thứ về Sài Gòn, nhiều đến nỗi viết từ ngày này sang ngày khác cũng không hết.

Dưới nét vẽ chibi có một Sài Gòn đáng yêu như thế đó!

Những “bức tranh” trong hẻm cũng tươi, cũng đáng yêu như người Sài Gòn vậy!

Đôi khi tưởng rằng đã quá hiểu về một “người” thì hoá ra mình lại chẳng biết gì về “họ”. Thôi thì hôm nay tụi mình chẳng có gì nhiều, chỉ có một ít câu chuyện nhỏ, một ít tranh ảnh và thơ về Sài Gòn, hơi thiếu vài bản nhạc xập xình, nhưng nếu có nhã hứng có thể mở bản nhạc mà bạn thích để cùng thưởng thức những điều xinh xắn của cái thành phố nhỏ này.

Những mẩu chuyện nhỏ xíu cũng đủ để thấy Sài Gòn dễ thương quá đỗi! - Ảnh 1.

Hồi mới vào Sài Gòn học, mỗi lần đi qua đường là cả một thử thách vô cùng khủng khiếp. Từng dòng xe ào ào chạy ngược xuôi, chẳng thể tìm được kẽ hở nào để luồn lách mà băng qua đường.

Bữa nọ, đang lớ nga lớ ngớ tìm thời cơ để qua đường, thì đột nhiên có một bàn tay nằm chặt cổ tay tôi. Ngay sau đó là câu nói của “người bí ẩn”:

Theo cô, cô dắt qua đường! Tôi vừa bất ngờ mà cũng vừa mừng, lật đật đi theo cô. Lúc sang bên kia đường, tôi cảm ơn thì cô bảo:

Có gì đâu, mai mốt con cứ mạnh dạn đi qua, xe nó thấy mình sẽ tự né.

Tôi cười hì hì dạ dạ vâng vâng.

Về sau tôi quen dần hơn với việc qua đường, chẳng biết xe có tự né mình không, nhưng đi hiên ngang lắm.

Những mẩu chuyện nhỏ xíu cũng đủ để thấy Sài Gòn dễ thương quá đỗi! - Ảnh 3.

Hồi học đại học, tôi và tụi bạn thuê phòng trọ của một cô ở quận 7. Gia đình cô chủ khá giả nhưng sống giản dị và gần gũi với tụi sinh viên. Cô bảo chỉ cần tụi mày học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn lễ phép là cô thương hà. Tụi sinh viên ở tỉnh lên thành phố học thì lấy đâu ra nhiều tiền để mua thịt, cá mà ăn cho đủ chất. Biết vậy nên cô chủ thường nấu dư thức ăn ra khá nhiều, nhằm sớt một phần đem lên phòng cho chúng tôi và lần nào cô cũng nói câu quen thuộc này:

Bữa nay cô nấu hơi lố tay, nhà ăn hông hết, tụi bây ăn giùm cô nghen, chớ để thiu cũng zậy hà! – giọng năn nỉ.

Chúng tôi cười hì hì cô nấu lố mà đều tay ghê hen. Cũng vì thế mà lần nào về quê cả tụi cũng khệ nệ ôm một mớ quà quê lên biếu cô chủ.

Những mẩu chuyện nhỏ xíu cũng đủ để thấy Sài Gòn dễ thương quá đỗi! - Ảnh 5.

Cách đây mấy năm, có lần đi học về tự nhiên thấy đói bụng ngang xương, chạy một đoạn thì thấy xe hủ tiếu gõ dựng bên đường Ngô Quyền, tôi mừng húm vội tấp xe vô gọi liền một tô hủ tiếu nóng hổi.

Ăn xong mới tá hoả là trong túi chỉ còn tờ 200.000 đồng. Tôi nghĩ thầm trong bụng, ăn tô hủ tiếu có 10.000 đồng mà đưa tờ này chắc bị chửi không thấy mặt trời. Ai dè anh chủ quán hiền lành cười:

Tui mới mở hàng hông có tiền thối. Thôi tui cho chú em thiếu đó, mai quay lại đây trả tui cũng được. Có mười ngàn chứ nhiêu mà sợ quỵt.

Tui hơi ngại, nói:

Dạ em cảm ơn, vậy chiều mai em quay lại trả anh nghen.

Ảnh gật gật đầu.

Chiều hôm sau tôi quay lại thì không còn thấy xe hủ tiếu và anh chủ dễ thương nọ nữa. Hỏi chú xe ôm gần đó thì mới biết hôm qua lực lượng đô thị đã chở xe hủ tiếu của anh lên phường rồi.

Những mẩu chuyện nhỏ xíu cũng đủ để thấy Sài Gòn dễ thương quá đỗi! - Ảnh 7.

Sài Gòn là cái nơi lạ lùng bậc nhất xứ Việt này. Bán cái gì cũng mắc thấy ớn, nhưng bù lại đâu đâu cũng thấy có đồ miễn phí cho người nghèo.

Trà đá miễn phí, bánh mỳ miễn phí, cháo thịt bằm miễn phí và cả quần áo miễn phí. Người ta để ngay trên vỉa hè, ai đi ngang qua cần thì dừng lại lấy, khát nước thì uống ly trà, đói bụng thì lấy ổ bánh mỳ…vậy đó.

Người cho có tâm, người nhận cũng biết chừng mực, chỉ lấy vừa đủ cho mình chứ không để phí phạm.

Bữa nọ tôi qua viết bài về nồi cháo thịt bằm miễn phí cho người nghèo trên vỉa hè đường Lê Hồng Phong. Chị Hiền (người bỏ tiền ra nấu cháo) cứ nhắc đi nhắc lại:

Mấy đứa chụp hình ít thôi nghen. Chụp nhiều quá người ta ngại, người nghèo dễ tự ái lắm, mốt họ không qua lấy nữa, nồi cháo mà ế là tụi bây coi chừng chị. (chỉ cười đanh thép)

Ở xứ này người ta làm từ thiện thật tâm lắm!

Những mẩu chuyện nhỏ xíu cũng đủ để thấy Sài Gòn dễ thương quá đỗi! - Ảnh 9.

Bữa đi lang thang ngoài nhà thờ Đức Bà, đoạn công viên 30/4 thì gặp 1 cô bé áo hồng đang hì hục quét lá trên vỉa hè. Quét được một mớ, cô bé gom lại rồi đổ vào thùng rác gần đó.

Tôi tò mò tới gần hỏi áo hồng:

– Ủa ai nhờ con lấy chổi ra quét lá zậy?

Áo hồng tủm tỉm lắc đầu:

– Hổng có ai biểu con làm hết á chú.

Tôi cười hì hì vậy hén, vậy thôi chú không phiền con nữa, con mần công chuyện tiếp đi. Áo Hồng cười ríu rít rồi quay ra quét tiếp.

Bé áo hồng là cháu của cô bán xoài lắc ở nhà thờ Đức Bà, con bé xem vỉa hè công viên cũng giống như sân nhà nó vậy, thấy lá trong công viên rụng nhiều thì xách chổi ra quét thôi.

Những mẩu chuyện nhỏ xíu cũng đủ để thấy Sài Gòn dễ thương quá đỗi! - Ảnh 11.

Bữa đi công việc, tự nhiên trời đổ mưa cái ào. Vội tấp vào mái hiên của nhà người ta đứng trú mưa.

Đứng được 5 phút thì bé gái con của chủ nhà đi học về, thấy mình đứng trước nhà, nó nhìn chăm chú (hơi ngạc nhiên kiểu thằng cha nào đứng trước nhà tui zậy???). Sau đó cô bé dẫn xe vào nhà đóng cửa lại.

Khoảng 2 phút sau, bé nhỏ mở cửa thò đầu ra hỏi:

– Chú ơi chú, chú có cần áo mưa hông?

Tôi cười:

– Chú đứng đợi tạnh tạnh xíu là đi được hà, không sao đâu.

Con nhỏ cười:

– Dạ, vậy chú đứng xích vô trong coi chừng ướt.

Tôi gật đầu cười hì hì.

Những mẩu chuyện nhỏ xíu cũng đủ để thấy Sài Gòn dễ thương quá đỗi! - Ảnh 13.

Chẳng biết từ đâu mà mèo hoang kéo về chung cư Ký Con ở rất đông. Phải đến mười mấy con. Là mèo hoang, nên chúng tự tìm thức ăn, bị thương thì tự chữa trị. Chẳng ai đoái hoài, thích làm gì thì làm, sống chết ra sao mặc bây.

Duy có gia đình nhà chị Thuỳ ở lầu 2, đã từ 5 năm nay chiều nào cũng đem thức ăn ra hành lang cho lũ mèo. Ban đầu chỉ một vài con đến, về sau mỗi lúc một đông hơn. Và đến bây giờ toàn bộ lũ mèo ở chung cư.

Tiền mua thức ăn đâu phải rẻ, lúc thì cá tươi, lúc thì thức ăn khô cho mèo. Nhưng từ bao năm nay gia đình chị Thuý chẳng hề tính toán những chuyện đó. Họ thương những con vật hoang dã này vô điều kiện và cũng chẳng cần chúng đáp trả. Chúng đến ăn rồi đi, và giữ sự biết ơn trong lòng.

Hôm trước, có một con mèo bị tật ở chân vô tình rơi từ lầu 3 xuống đất, chị Thuý cẩn thận vuốt nhẹ người chú mèo, mọi người thắc mắc làm chi vậy, chị bảo:

– Để cho nó hết sợ rồi ẵm lên nhà chăm sóc.

Những mẩu chuyện nhỏ xíu cũng đủ để thấy Sài Gòn dễ thương quá đỗi! - Ảnh 15.

Hôm cuối tuần vào công viên chơi, đang đi loanh quanh thì gặp hai cô chú trung niên chụp hình cho nhau. Cô mặc áo dài thướt tha, đứng tạo dáng, còn chú thì chỉnh bên này, nghiêng bên nọ để chọn góc đẹp nhất chụp cho cô.

Chú chụp xong, cô đi ra biểu:

– Anh vào đi em chụp cho anh một tấm.

Hai cô chú nhìn nhau cười. Cả hai giờ đã ngoài 50 nhưng tâm hồn và tình yêu dành cho nhau thì vẫn lãng mạn và ấm nồng như ngày mới chạm tay.

Tôi tin rằng không chỉ ở Sài Gòn mà ở Hà Nội, Đà Nẵng hay bất cứ nơi nào trên trái đất này đều hiện hữu những câu chuyện xinh xắn khiến chúng ta bất chợt mỉm cười mà chẳng cần lý do. Đôi lúc ta mải miết tìm kiếm những giá trị xa vời, mà vô tình quên đi những điều tuyệt vời ngay cạnh bên. Hãy tận hưởng cuộc sống này bằng những gì ta có, và hãy kể cho chúng tôi nghe câu chuyện đáng yêu đã truyền động lực cho bạn ngày hôm nay. Nhé!

Những mẩu chuyện nhỏ xíu cũng đủ để thấy Sài Gòn dễ thương quá đỗi! - Ảnh 17.

Theo kenh14.


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: