Bắt đầu vào những tháng mưa, bầu trời như bị che phủ bởi lớp mây xám rì, quánh đặc. Lối về bì bõm những nước. Mưa trắng xóa cả cánh đồng, từng vốc mưa ràn rạt trên mái ngói từ sáng cho tới khuya. Có một nỗi sợ mang tên mùa mưa mà sinh viên ở trọ nhà giá rẻ tại Sài gòn năm nào cũng khiếp hãi [Ảnh] Có một Sài Gòn đẹp hoài cổ giữa mùa mưa gió ‘Không nhớ bao lâu rồi mình thôi ngậm ngùi khi bắt gặp một cơn mưa’ – Ảnh: Internet Khi ồ ạt, lúc lại lất phất những rãnh nước nhỏ xíu xiu, nhưng cũng đủ làm vấy ướt những mái tóc của đám trẻ con í ới gọi nhau phơi mình dưới làn mưa mát rượi mà đùa giỡn… Từ nhỏ tôi đã không thích những cơn mưa như thế. Chắc là do những lần thấy nội ngồi dưới hiên, ngắm mưa mà rưng rưng nước mắt. Tôi gặng hỏi nhưng nội không nói, mà chỉ đưa tay quệt ngang mắt để bào chữa cho những nỗi buồn nội giấu kín trong lòng suốt mấy chục năm qua. Mẹ thường bảo tôi đi ra chỗ khác ngồi chơi, không làm phiền đến nội mỗi khi thấy nội trầm ngâm trước hiên nhà rồi bâng quơ nhìn mưa tuôn rả rích. Mùa hoa cau, hoa bưởi nối tiếp đi qua, trắng rền dưới làn mưa càng khiến cho lòng nội thêm u uất, bởi những hoài niệm cũ kĩ bừng tỉnh, len lỏi vào tận trong căn buồng loang mùi mốc ẩm bởi hàng trăm hàng nghìn vết cứa của thời gian, kèm theo tiếng mối mọt kẽo kẹt đêm đêm khiến giấc ngủ của nội chưa bao giờ trở nên trọn vẹn. Con đường từ nhà ra cánh đồng làng xanh mượt bởi vạt cỏ non gặp nước vươn mình ra thỏa thuê tắm mát. Đàn trâu như thoát khỏi những tia nắng ngột ngạt gắt gỏng mọi ngày, ung dung gặm từng nhánh cỏ tươi, thay vì những vạt rơm khô thi thoảng bố vẫn đặt vào trong chuồng cho chúng nhai đi nhai lại. Cảnh vật gặp mưa là vậy, như khoác lên mình một sức sống mới, căng tràn bởi vốc mưa đầu mùa trong veo. Chỉ có lòng người thì mãi hoài dang dở bởi những lo toan, cho những tháng mưa miệt mài trong chuỗi ngày trôi qua bất tận. Mùa mưa về làm sống lại trong tôi những hoài niệm, có cả niềm vui và không thiếu những nỗi buồn. Có những kỷ niệm trôi qua và biến tan như vốc tro tàn, có kỷ niệm tồn đọng để khiến lòng người hoang hoải khi vấp phải trong một ngày xâm xấp mưa tuôn. Nghĩ về những ngày mưa, tôi nhớ đến những ngọn khoai lang ngoi mình khỏi màu nâu của đất, thứ rau quê mùa dân dã ấy tự khi nào trở thành món ăn “bất hủ” trong những bữa cơm mỗi độ tàn chiều. Rau lang trần qua nước sôi mà xào chung với tỏi, ăn với bát cơm thơm mùi gạo mới, chẳng mấy chốc mà nồi cơm của mẹ vét sạch đến những miếng cơm cháy cuối cùng nơi đáy nồi gang. Dù rằng tháng mưa về, có lẽ là lúc vất vả nhất cho những bận mẹ ngồi dưới bếp nấu cơm. Bởi những ngụm khói tù mù quẩn quanh chẳng thể nào thanh thoát. Từ đám củi, bó rạ rơm ngấm nước, không ít lần khiến cho mắt mẹ đỏ au, cổ họng thì ran rát bởi những cơn ho sặc sụa ám nặc nồng hương khói. Đến cả mái tóc dài chấm gót của mẹ, cũng không ít lần phải đội từng sợi khói dập dềnh như thế vào trong giấc ngủ, khiến những đứa con quên mất mùi thơm của những hương nhu, những sả, những bưởi, bồ kết thuở nào mẹ còn tỉ mỉ xõa tóc ngồi chải chuốt ngay trước hiên nhà. Tháng mưa về, tôi nhớ ngày cha cõng tôi băng qua những con đường lấm lem bùn đất trơn trượt mà tới trường. Nhớ ngày cậu bạn giấu trong ngăn bàn chiếc áo mưa màu xanh lá mạ cùng tờ giấy với nét chữ nghuệch ngoạc hồn nhiên. Tình yêu thuở học trò ngày ấy đáng trân quý biết bao, nhưng tiếc là nó chỉ như những áng mây ngang qua chuỗi ngày nắng hồng ngắn ngủi. Để lòng mình ngơ ngẩn tương tư suốt cả quãng thời gian áo trắng. Tôi không nhớ bao lâu rồi mình thôi ngậm ngùi khi bắt gặp một cơn mưa, hoặc khi đứng trú mưa dưới chân tòa nhà cao ốc. Nhịp phố vồn vã cuốn người với người băng qua, khi ngoài kia là những gánh nặng mưu sinh bủa vây, khiến người ta chẳng còn thời gian và tâm trí để nhớ về những cơn mưa rất cũ, nơi có những ký ức đi qua và dừng lại ở đó, đợi ta cùng về… Theo motthegioi.