Ở Sài Gòn, đừng nên so sánh làm nghề gì cho sang hèn, làm nghề gì cho sung sướng


Sài Gòn tứ xứ, trăm người là trăm tiếng nói, là hàng ngàn câu chuyện, là cả triệu suy tư.

Yêu Sài Gòn qua những điều bình dị nhỏ xinh

Người Sài Gòn với những niềm tin không lý do

Sài Gòn đất chật người đông, người ta đổ về Sài Gòn vì nhiều lý do nhưng chung quy lại cũng vì cuộc sống. Không biết từ khi nào mà câu: “Sài Gòn dễ sống, dễ làm ăn” đã trở nên quen thuộc. Người ta đến với Sài Gòn với giấc mộng đổi đời cũng nhiều không kể. Có người thành công, có người chỉ mong đủ 3 bữa mỗi ngày và thừa một ít gửi về cho con bé ở nhà đi học.

album_kulnews_4

Đúng là Sài Gòn dễ sống thật, bao ngành bao nghề, từ vỉa hè đến những toà cao ốc, người ta sẽ tìm được cho mình một kế sinh nhai. Nhưng xưa nay vốn vậy, có phải nghề nào cũng giống nghiệp nào đâu.

Trăm người là trăm cảnh, công việc nào cũng là lao động, là làm mới có ăn. Ở Sài Gòn đừng nên so sánh làm nghề gì cho sang hèn, làm nghề gì cho sung sướng. Làm gì có cái nghề nào thảnh thơi, không cực thân thì cũng mệt đầu. So sánh chi cho thêm mệt!

Sáng sớm có cô bán “bánh mì đặc ruột thơm ngon”, rồi đến chú giao sữa đậu nành treo bọc sữa trước cổng. Người xe ôm, kẻ gánh hàng,… tất bật mỗi ngày chứ đâu chỉ có dân văn phòng ngày làm tám tiếng.

Sài Gòn dễ sống, chỉ cần có lao động thì sẽ có cái ăn. Con người ta ai mà không muốn được nhàn nhã sung sướng, ai cũng muốn ở nhà cao ngồi phòng lạnh. Nhưng ai cũng ở nhà cao thì lấy ai đi xây nhà cao để ở, ai cũng muốn ngồi phòng lạnh thì lấy ai đi lau từng mét kính bên ngoài.

Sài Gòn là thế, không ngại khổ sẽ có ăn, đã từ lâu rồi người Sài Gòn không còn thói quen nhìn bề ngoài để đánh giá. Ăn mặc sành điệu, điện thoại xịn hay xe sang cũng chẳng quyết định người đó là ai. Có anh làm văn phòng sáng ăn mặc thẳng thớm chỉn chu, tối về lại phải thay cái áo ra bán quán ăn phụ vợ. Có anh ăn mặc lấm lem nhưng lại đến công trường giám sát thi công căn hộ vài trăm tỷ.

Đó, người ta chẳng quan trọng quá nhiều, chung quy lại cũng là vì miếng ăn.

“Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai…”, ai sẽ đi thông từng đoạn cống, ai sẽ đi lau từng mét kính nhà cao tầng. Nghề gì cũng là nghề, đừng kén chọn, đừng khinh khi. Có cô bạn chẳng muốn học đại học, cô chỉ muốn mở một quán caffee be bé, thế là cô bắt đầu từ công việc phục vụ bàn. Ai cũng cho rằng cô điên, nhưng cô sai chỗ nào?

Công việc nào cũng là công việc, chẳng công việc nào trong xã hội này được phép thiếu đi, nên đừng phán xét.

Sài Gòn là vùng tứ xứ, chẳng có ai muốn xa quê hương mình bao giờ nếu chẳng phải vì cái ăn. Dần dần, người Sài Gòn cũng hào phóng và rộng mở hơn với mọi người. Họ chào đón, chẳng phân biệt, vì họ hiểu một điều – ai cũng như ai.

Theo thegioitre


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: