Người ta thường biết đến Sài Gòn với những ngày nắng chói chang, những trưa hè bỏng da trên từng con phố, hay về sự ồn ào, hối hả và cả những giờ tan tầm kẹt xe, khói bụi… Đó là những nét rất riêng của Sài Gòn, chỉ ở Sài Gòn mới rõ ràng đến thế. Nhưng ít ai nghĩ về mưa. Ấy vậy mà, chiều nay, Sài Gòn bất chợt mưa. Cơn mưa làm dịu đi cái nắng gay gắt bao ngày, cơn mưa như nhắc nhở rằng, mưa ở Sài Gòn cũng có những nét rất riêng. Đột ngột, vội vàng, ráo riết, “chợt đến chợt đi” là những từ ngữ người ta thường hay nhắc về những cơn mưa Sài Gòn. Mấy ngày này, Sài Gòn đã bắt đầu mưa. Ừ thì, Sài Gòn đã vào mùa. Mùa của những cơn mưa chợt đến, chợt đi và mùa của những cảm xúc không tên. Người Sài Gòn vẫn thường đùa, bảo Sài Gòn như một cô nàng đỏng đảnh. Mà chắc là đỏng đảnh thật. Có những buổi sáng trời Sài Gòn trong vắt, nắng chói chang, dự hôm nay sẽ là một ngày nắng to. Nhưng không phải vậy, đang nắng chói chang đấy nhưng bất chợt lại mưa ngay. Mưa ào ào. Ầm ầm. Xối xả. Hối hả như chính nhịp sống tại nơi này. Sài Gòn cái gì cũng nhanh, ngay cả những cơn mưa cũng vậy, nhanh đến mà cũng nhanh đi. Tưới mát cho Sài Gòn độ khoảng nửa giờ hoặc có thể ngắn hơn, mưa tạnh, trời lại trở về với cái nắng thường thấy ở Sài Gòn. Đường lại ráo như mưa chưa từng đến. Mưa ở Sài Gòn là vậy, đến hối hả nhưng đi cũng rất vội vàng. Sài Gòn có những sáng mưa, những cơn mưa không quá to nhưng cũng khiến cho áo mỏng các nàng phải tìm hiên để nép. Tôi thích ngắm Sài Gòn sau những làn mưa, có chút gì đó mờ ảo, thi vị và rất đẹp. Những cơn mưa bất chợt làm cho dòng người trên đường bớt hối hả hơn. Người ta có nhiều thời gian hơn để vào một quán nhâm nhi ly cà phê nóng, nhớ về một miền ký ức xa xôi nào đó hoặc ngẫm chuyện tương lai. Lắng nghe tiếng gió thì thào, nghe những bản nhạc đặc biệt mà chỉ mưa mới có. Cơn mưa như mang vào lòng một chút ấm áp riêng, thêm vào ly cà phê một hương vị mới – hương vị của mưa. Nhưng phía sau những thi vị của Sài Gòn được mưa mang lại, tôi lại thấy bên đường những mảnh đời không một lối đi về đang co người lại vì lại trước những hiên nhà cao rộng. Những người mẹ, người chị bên gánh hàng rong che vội tấm ni-lông cho gánh hàng còm cõi. Tôi vẫn nhớ những lần trời mưa, chạy vội ra cổng mua vội gói xôi, hỏi sao cô bán hàng vẫn chưa về khi trời mưa thế này, cô bảo “đợi mấy đứa tan ra rồi cô bán cho hết xôi, chứ bán không hết mấy đứa nhỏ chiều nay lại phải ăn xôi trừ, tội nó”. Mưa mang về sự tươi mát, dịu nhẹ cho Sài Gòn, mang về sự mờ ảo thơ mộng… và trong chính màn mưa, hai mảng đối lập của cuộc sống cũng hiện lên một cách rõ ràng. Người giàu chạy vội để về với chăn ấm, nệm êm với ly cà phê nóng, ấm. Người nghèo cũng chạy, nhưng chạy vì chén cơm, manh áo cuộc đời. Mưa cứ đến đó rồi đi đó cũng nhanh như tính tất bật của thị thành. Sau cơn mưa trời lại trong xanh, chẳng còn gì ngoài những giọt mưa đọng trên mặt, trên tóc, trên áo người đi đường. Sau cơn mưa trời lại sáng và lòng người cũng vậy, không còn những khuôn mặt nhăn nhó vì phải đợi đèn xanh, có lẽ, cơn mưa bất chợt đã làm dịu đi những muộn phiền vất vả, làm trôi đi những cơ cực bao ngày. Mưa Sài Gòn là vậy, đến vội mà đi cũng vội, nhưng cũng khiến cho lòng người thổn thức, nhìn thấy sự thay đổi của đất trời và của chính mình, nhấc mình ra khỏi vòng lẩn quẩn của công việc, của cuộc sống. Dù giây phút ngắn ngủi thôi nhưng cũng quá đủ để tìm sự lắng đọng giữa cuộc sống bộn bề. Nguồn: Hà Linh