Những ngày tháng 9 xưa cũ, gió heo may khẽ khàng chạm qua từng góc phố, hương hoa sữa dịu dàng hôn mái tóc, đùa chiếc lá vàng rơi mãi vào hư không. Sáng nay thức dậy tự nhiên nhớ mùa thu, thèm cảm giác chỉ lặng im ngắm nhìn đã thấy lòng hoang hoải, niềm nhớ đó cứ day đứt tâm trí theo em vào giấc ngủ đêm khuya. Thành phố Phương Nam vẫn nắng như đổ lửa, thi thoảng mây kéo về em chưa kịp ướt áo đã vội vã đi xa. Sài Gòn chẳng có mùa thu, đất trời xứ này chỉ biết hai mùa mưa nắng, những mùa thuần túy bình yên với lòng người và thuận lợi cho việc mưu sinh. Có lẽ cũng chính vì vậy mà Dân Sài Gòn luôn vô tư, phóng khoáng, ít giận hờn cũng chẳng để bụng ai lâu. Thu thường gieo vào lòng những nhớ mong và nhiều tiếc nuối, như cách em nhớ anh – mối tình xưa cũ đã đi xa, nhớ bàn bàn tay khô lạnh vì heo may đan vào nhau trong một chiều gió. Nhớ mùi khói nơi góc bếp cả bát cơm dưa cà ăn vội cho kịp buổi học chiều, nhớ những ngày hoàng hôn sắp tắt em đứng trên con đường làng nhìn gót chân cha chai sần trên ruộng đồng nứt nẻ. Những cảm xúc yếu mền như thế làm chùn chân những đứa con xa nhà và trong một phút giây nào đó em muốn vứt bỏ hết những lý tưởng và hoài bão của tuổi trẻ để trở về bên gia đình để khóc như trẻ nhỏ, về lại tìm anh dù ta đã thành người cũ… Sài gòn không có mùa thu… Và em thầm biết ơn mùa thu đã chẳng đặt chân đến xứ này, để đất trời cứ rộng lớn, lòng người thì bao la, để mọi điều chỉ còn là “chiện nhỏ”, để trái tim em cũng qua mùa mưa nắng mà cứng cáp thêm đôi chút và dù có những ngày mệt mỏi chưa bao giờ em từ bỏ giấc mơ mình theo đuổi suốt những năm qua. Bốn năm chẳng là dài cũng không là ngắn, em dần thương Sài Gòn quen cả bụi đường, tấp nập ồn ã nhưng những ngày gió như hôm nay, vẫn mong một sáng mai thức dậy mùa thu rụng xuống Sài Gòn cho thỏa nỗi nhớ mong. Rồi như một ngày con gái mang sẵn trong mình quá nhiều đối lập và những mâu thuẫn chằng chéo, em tử hỏi mình Sài Gòn sẽ thế nào nếu có thêm một mùa thu? Nếu Sài Gòn có một mùa bàng bạc thả mưa buồn lên dòng Hương Giang tím biếc, duyên dáng, lãng mạn và phảng phất lạnh buồn, u tịch e rằng người ta sẽ gọi nơi này là đất cố đô thứ hai. Ô hay buồn vương cây ngô đồng. Vàng rơi! Vàng rơi: thu mênh mông Mùa hoa sữa về, thơm từng cơn gió Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ Cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua… Nếu thu Sài Gòn ướp hương hoa sữa nồng nàn ngõ nhỏ người Sài Gòn sẽ ba bảy phần giống đất kinh kì. Thu Hà Nội Chợt thấy mình ích kỉ, vì những cảm xúc của bản thân mà bắt Sài Gòn khoác thêm tấm áo mới, mà tấm áo của người ta dù có vừa vặn cũng không bao giờ là của mình. Thôi thì Sài Gòn cứ hãy chỉ là Sài Gòn, chẳng có mùa thu chỉ nắng mưa bất chợt. Và người Sài Gòn cứ chỉ là người Sài Gòn thôi… Min