Buổi sáng Sài Gòn, không bộn bề lo toan, không ngủ nướng, bước chân ra khỏi nhà từ rất sớm. Tự nhiên thấy lòng nhẹ nhàng đến lạ. Ngắm Sài Gòn của một buổi sớm mai. Thì ra Sài Gòn buổi sớm cũng thú vị đấy chứ. Lang thang trên những con phố thân thuộc. Đứng giữa ngã 4, nhìn dòng người chuyển động theo những bánh xe lăn dài trên phố. Hết lớp xe này tới lớp xe khác nối đuôi nhau theo tín hiệu giao thông. Cuộc sống mưu sinh đã bắt đầu. Cơn gió nhẹ thoảng qua mùi thịt nướng, mùi cơm tấm thơm nức mũi. Nhắm mắt lại và cảm nhận. Hít một hơi, mở mắt ra nhìn xung quanh. Cách đó chừng 10m. Quán cơm tấm hiện ra. Tiến đến, bước vào quán, nhanh chóng tìm cho mình một chỗ ngồi lý tưởng. Đủ để có thể vừa ăn, vừa nhìn người ta nướng thịt, vừa ngắm dòng người qua lại. Từng miếng thịt được tẩm gia vị lần lượt được xếp lên vỉ nướng. Miếng thịt được lật qua lật lại trên vỉ than hồng. Từng làn khói cuộn tròn, lan tỏa, lan tỏa rồi tan biến vào không trung. Những con người vẫn miệt mài và cần mẫn với công việc của mình, hi vọng mang đến cho thực khách bữa sáng ngon lành. Thưởng thức bữa điểm tâm sáng với cơm tấm và sườn nướng xong. Tôi lại đeo tai phone và nhẹ bước trên con phố với hàng ngàn lá me bay. Ngân nga theo giai điệu của ca khúc “Khi người lớn cô đơn” của tác giả Phạm Hồng Phước. Nghe nhạc, đi bộ, ngắm nhìn lá me bay, gió thổi, mưa phùn. Cái se lạnh có gì đó khiến người ta xao lòng. Co mình, đút tay vào túi áo, và rồi lại lang thang trên con đường một mình. Vô tình lướt qua cô hàng xôi, khó lòng cưỡng lại. Quay lại gánh hàng xôi, mùi thơm ngây ngất với đủ các loại xôi. Mùi sầu riêng lan tỏa trong từng gói xôi thơm man mác, không quá nồng như khi ăn múi sầu riêng. Đậu xanh đánh nhuyễn, xôi dẻo, sầu riêng. Tất cả được hòa quyện trong một gói xôi nhỏ béo ngậy mà không ngán. Xôi bắp, xôi vò, xôi gấc, xôi đậu đen,… Đủ các loại được gói cẩn thận trong từng chiếc bịch nilon hay lá chuối xanh mướt với đủ các màu sắc: xanh, đỏ, vàng. Tàu hũ nóng hổi cũng được nâng niu trên đôi vai gầy của những người phụ nữ nghèo. Chúng được đặt xuống mỗi khi có khách mua. Một chén tàu hũ có giá chỉ khoảng 5.000 đồng được bày ra chén cho khách. Màu trắng của từng lát tàu hũ mềm, mịn, mùi thơm của nước đường, lá dứa, mùi thơm của gừng. Vị béo của cốt dừa, vị ngọt của món ăn, cùng những viên bột lọc dai dai mềm mềm ăn rất vui miệng. Đi ngang qua con phố dài ở đó có những quán cà phê mang phong cách lãng mạn, cổ điển mùi thơm nồng nàn và quyến rũ, màu khói lan tỏa trên ly cà phê bàn sát đường. Tần ngần, bước vào quán. Cô nhân viên phục vụ dáng người nhỏ nhắn, hơi xanh, đôi mắt to tròn với mái tóc ngố ngang trán bước ra mỉm cười. Gọi cho mình một ly cà phê đen nóng. Không phải để uống, đơn giản chỉ để được ngửi mùi thơm của nó. Mùi thơm của cà phê hòa vào với những bản nhạc không lời, cộng với không khí se lạnh khi mùa đông về. Hạt mưa lất phất bay. Xoay nhẹ chiếc cốc làm ấm đôi tay, nâng cốc cà phê lên mũi ngửi. Tất cả như một liều thuốc an thần khiến lòng bình yên… Bước ra khỏi quán, mùi khói xe khét lẹt xộc vào mũi chịu không nổi. Nhanh chân chạy vào công viên, tìm chiếc ghế đá trống và ngồi xuống. Nhìn người người tập thể dục, thấy cuộc sống khỏe khoắn hẳn lên. Nhìn một cô nàng với sợi dây trên tay dắt chú chó đáng yêu đi dạo thấy cuộc sống thảnh thơi, thư thái. Ngắm nhìn vô vàn những thứ xung quanh khác đang chuyển động xung quanh mình. Những dòng suy nghĩ cứ miên man trong lòng, nối tiếp nhau. Thì ra Sài Gòn cũng thú vị và đáng yêu đấy chứ! Nguồn: Theo Tường Vy / Pháp Luật Xã Hội