Khi ai đó nhắc về Sài Gòn, bạn nhớ gì nhất? Khi người ta muốn bạn kể về Sài Gòn, bạn sẽ kể gì trước? Người Sài Gòn năng làm từ thiện.Ảnh: Duyên Phan Ngày đầu tiên vào phố, anh thanh niên tình nguyện của trường chào đón tôi bằng nụ cười thân thiện. Theo chân anh, cha và tôi bước qua mấy con hẻm hẹp, trong xóm lao động nghèo, ẩm thấp tại quận Bình Thạnh. Nhờ anh mà tôi thuê được căn phòng trọ nhỏ vừa với túi tiền của sinh viên tỉnh lẻ. Căn phòng nhỏ hẹp, thiếu sáng quanh năm nhưng lại là nơi tôi gắn bó mấy năm đầu đi học, giúp tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn, sự thân gần giữa người với người trong cuộc sống. Trong mớ ký ức đẹp và cũ xưa, anh thanh niên với màu áo xanh kia đã đốt lên trong tim tôi một ngọn lửa tình nguyện và nó bùng cháy mãi suốt những ngày tuổi trẻ. Sài Gòn khuya, nhiều đêm làm phục vụ về đói meo, gõ cửa, bà chủ nhà vừa mở cửa vừa hỏi “mày ăn gì chưa?”, rồi đặt vào tay cái bánh giò còn ấm nóng. No lòng mà rưng rưng… Xóm nghèo, nhà người này dính vào vách nhà người kia. Nhà bên đông con, mấy đứa nhỏ nghịch khuya, chị hàng xóm vừa tắt đèn vừa la con: “Lũ quỷ, ngủ đi để mấy chú sinh viên ngủ, sớm mai chú còn đi học!”. Người bạn ngồi kế bên cười hiền nói: “Người bình dân ở đây là vậy, đôi khi ăn nói ào ào, thô thô một chút nhưng họ sống có nghĩa có tình”. Quán chè trong hẻm tận hai giờ khuya còn bán, cô chủ úp nón lên mặt ngủ khò. Nhiều khi khách quen đến tự phục vụ và thanh toán vì không nỡ phá giấc của cô. Hàng chè giữa phố đêm ấy cũng đã nuôi mấy người con của cô vào đại học. Thời gian trôi, tình đời và tình người Sài Gòn nay vẫn vậy, với những thùng trà đá, những ổ bánh mì miễn phí, những quán cơm 2.000 đồng cho người nghèo khó… Để rồi mỗi lúc đi xa, tôi lại hiểu vì sao tôi nhớ về Sài Gòn da diết. Theo NGUYỄN NHẬT PHONG/Tuổi trẻ