Tôi để lại sau lưng mình một câu chuyện tình đã cũ…


Ngày này năm trước, có một người con trai vượt mấy ngàn cây số để gặp tôi. Đến giờ này tôi vẫn còn nhớ như in dáng anh ngồi bên ly cà phê sữa ở một góc sân vườn.

Chuyện tình đầy cảm động của lão họa sỹ nghèo Sài Gòn

Sài Gòn và chuyện trời mưa

Tôi cũng nhớ như in lúc ấy bản thân vui mừng và bất ngờ đến mức không thể đứng vững. Tôi chưa bao giờ nghĩ đó là lần cuối cùng anh vì tôi mà tạo một bất ngờ, cũng chưa từng nghĩ thanh xuân của mình sẽ dừng lại ở tuổi 24. Nhưng đó chỉ là tôi chưa từng nghĩ thôi, còn anh lúc ấy đã chuẩn bị để rời xa tôi rồi!

Tôi nghe được ở đâu đó có người bảo rằng: “Đàn ông im lặng nghĩa là muốn chia tay, còn phụ nữ im lặng nghĩa là đau đớn tột cùng”

Ngày kết thúc cuộc tình với anh, tôi vẫn không ngừng trách anh vì sao lại chọn cách im lặng để rời xa tôi. Thế nhưng cho đến tận bây giờ, khi tôi hồi tưởng lại quãng thời gian ấy, mới phát hiện ra… anh ấy đã chuẩn bị rất nhiều thứ trước khi rời xa tôi, anh ấy đã rất nhiều lần báo hiệu với tôi rằng anh sẽ ra đi.

Ngày này năm trước, có một người con trai vượt mấy ngàn cây số để gặp tôi. Người ấy chẳng nói gì với tôi cả một ngày, rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi và cười tươi tỏa nắng.

Đến giờ này tôi vẫn còn nhớ như in dáng anh ngồi bên ly cà phê sữa ở một góc sân vườn. Tôi cũng nhớ như in lúc ấy bản thân vui mừng và bất ngờ đến mức không thể đứng vững.

Toi de lai sau lung minh mot cau chuyen tinh da cu... - Anh 1

Vẫn chưa bao giờ quên giây phút anh đưa ra trước mặt tôi hai chiếc nhẫn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hai chiếc nhẫn, 1 chiếc đơn giản, 1 chiếccầu kỳ, anh đoán là em sẽ chọn chiếc đơn giản, nhưng anh vẫn thích chiếc nhẫn này hơn”, vừa nói anh vừa đưa chiếc nhẫn cầu kỳ lên.

Cũng chưa từng quên, những ngày ở bên nhau…

Những lần đón đưa nhau giữa Sài Gòn tấp nập…

Những bữa ăn đêm tôi vùng vằng chuẩn bị cho anh…

Bữa tối tôi bớt chút thời gian để chuẩn bị ở chỗ làm chỉ vì muốn cho anh một bất ngờ, nhưng mang về đến nhà thì anh đã đi học…

Những chiếc áo sơ mi tôi giặt bằng tay, chăm chút vuốt ve để hôm sau anh không phải mặc một chiếc áo nhăn nhúmra khỏi nhà…

Khoảng thời gian ấy, là những ngày tháng chúng tôi mơ ước bao năm…

Vui vẻ…

Cãi cọ…

Cáu giận…

Learn More
Ghen tuông

Nụ cười…

Và nước mắt…

Ngày anh rời Sài Gòn, anh nắm lấy tay tôi và bảo: “Không biết đến bao giờ mới gặp lại”

Tôi vẫn nghĩ, mỗi lần xa nhau anh đều nói vậy nhưng rồi anh vẫn cố gắng giữa bộn bề công việc để đến gặp tôi.

Nhưng lần tạm biệt này không phải như vậy nữa rồi.

Hôm ấy, tôi mua một chiếc gối ôm mang về nhà, nhìn quanh căn phòng, chẳng tìm thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến anh, căn phòng chỉ có đồ đạc tôi thường dùng. Tôi tắt đèn, đứng giữa bóng tối, cảm giác như những ngày bên anh đều chỉ là một giấc mơ.

Ngày sinh nhật tôi, một món quà từ Hà Nội được chuyển đến tận tay tôi vào cuối ngày.

Anh bảo: “Cứ trách anh mãi, chúc em sinh nhật vui vẻ, giữ món quà như một kỷ niệm sau này nhé?”

Lúc ấy, vì quá vui mà tôi chẳng kịp nghĩ đến những gì anh nói.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đó là lần cuối cùng anh vì tôi mà tạo một bất ngờ, cũng chưa từng nghĩ thanh xuân của mình sẽ dừng lại ở tuổi 24.

Nhưng đó chỉ là tôi chưa từng nghĩ thôi, còn anh lúc ấy đã chuẩn bị để rời xa tôi rồi!

Tôi chưa từng giận anh, chưa từng ghét anh.

Một người đã vì rời xa tôi mà đã phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho tôi.

Những lời dặn dò tôi phải ăn uống đầy đủ…

Những lời khuyên tôi phải thay đổi cuộc sống và công việc…

Những món quà, những bất ngờ, những ngày tháng yên bình hằng mơ ước… mọi thứ đều được anh chuẩn bị và trao cho tôi. Như một lần nhắn nhủ bản thân tôi đừng quá tiếc nuối, cũng đừng quá hi vọng thêm nữa…

Rằng chuyện tình này, đến đây là đã trọn vẹn rồi.

Hôm nay, tôi về lại ngôi nhà cũ, vẫn căn phòng quen thuộc, đồ đạc của tôi vẫn ở yên đó, nhưng chúng tôi đều đã đổi khác.

Tôi dọn dẹp sơ căn phòng, lấy một ít quần áo.

Tôi ngồi giữa căn phòng, nghĩ về rất nhiều chuyện. Hóa ra, tôi chưa từng quên, chỉ là cuộc sống quá bận rộn khiến những câu chuyện chỉ vừa mới đây bỗng trở nên cũ kỹ đến lạ.

Ra đến cửa, tôitắt đèn, nhìn quanh căn phòng một lượt rồi đóng cửa bước đi.

Tôi để lại sau lưng mình một câu chuyện đã cũ…

Để lại sau lưng những hoài niệm đã thôi khiến tôi hằng đêm thổn thức…

Để lại sau lưng giọng nói ấm áp của anh ngày nào vang vọng trong căn phòng…

Phía trước, có ai đó chờ tôi!

Theo Guu.vn


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: