Những ngày xa cậu tớ rất buồn. Nhớ thương một người khiến tớ thấy mệt. Nhưng đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy. Tớ hạnh phúc vì vẫn còn chút dư vị của cái gọi là tình cảm không tên đó. Nó như cơn mưa rào ngang qua giữa Sài Gòn, chốc chốc lại tạnh ráo giữa những tia nắng chen qua đám mây trắng kia vậy. Tớ vẫn yêu Sài Gòn. Mảnh đất tình yêu từng mang tên cậu. Sài Gòn đẹp. Sài Gòn cuồng nhiệt trong cái nắng chói chang. Sài Gòn dịu dàng sau những cơn mưa bất chợt. Sài Gòn trong tớ có cậu. Cậu à, tớ yêu Sài Gòn. Cậu còn nhớ chăng? Giữa cái thành phố lớn này, tớ thấy lạc lõng vô cùng. Cho đến khi gặp cậu. Phải rồi, nhẹ nhàng như một cơn gió, nhưng rồi cơn gió nào cũng phải đi xa, cậu nhỉ? Mình xa nhau bao ngày rồi, vậy mà mình vẫn không thể quên được những kỉ niệm của hai đứa. Trong kí ức tớ vẫn chưa thể quên được cậu. Giữa dòng người tấp nập trên đường, tớ vội vàng đưa mắt tìm dáng người quen thuộc của cậu. Ngay cả trong giấc mơ mỗi đêm, cậu cũng vô cùng rõ nét. Tự dặn bản thân không được nhớ tới cậu, nhưng sao tớ day dứt không nguôi. Còn cậu, Sài Gòn vẫn đẹp chứ? Lúc cậu đi ra khỏi cuộc sống của tớ cũng là lúc tớ rời khỏi Sài Gòn. Tớ không muốn ở một nơi mà tràn đầy những hình ảnh của cậu như thế. Tớ sợ mình lại tìm kiếm hình dáng cậu trên những con đường quen thuộc. Sợ rằng Sài Gòn không có cậu sẽ quá cô đơn. Sợ rằng tớ không thể chấp nhận được những buổi chiều tà một mình đi về trên phố. Cô đơn vô cùng. Giữa chúng ta có một thứ gì đó mơ hồ xa xôi hơn khoảng cách. Tớ không biết gọi đó là tình yêu hay chỉ đơn giản là tình bạn thân vốn có. Chỉ biết rằng những ngày bên cậu, tớ hạnh phúc vô cùng. Nhưng tất cả những cảm xúc đó là của riêng tớ, cậu có biết không? Tớ đã không giữ cậu, để cậu ra đi rồi lại cất công đi tìm những kí ức thân quen. Cậu à, tớ yêu Sài Gòn. Cậu còn nhớ chăng? Tớ nhớ cậu, muốn được cậu nắm tay qua từng con phố, được luyên thuyên kể mọi chuyện với cậu mà không cần phải lo lắng hay kiêng dè. Tớ hứa sẽ không buồn, vì nỗi buồn đó mang tên cậu. Tớ sẽ để cậu lại trong tim, cất thật lâu, ép khô những kí ức như ép những cành hoa phượng đỏ. Để cậu mãi ở đó, bên cạnh tớ như xưa. Tớ phải cảm ơn cậu vì những gì cậu mang đến cho tớ, giúp tớ hiểu được cảm giác mất đi điều mình yêu thương mới biết người đó quan trọng như thế nào.Tớ sẽ luôn cười để mãi xinh tươi trong mắt cậu Những ngày xa cậu tớ rất buồn. Nhớ thương một người khiến tớ thấy mệt. Nhưng đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy. Tớ hạnh phúc vì vẫn còn chút dư vị của cái gọi là tình cảm không tên đó. Nó như cơn mưa rào ngang qua giữa Sài Gòn, chốc chốc lại tạnh ráo giữa những tia nắng chen qua đám mây trắng kia vậy. Tớ vẫn yêu Sài Gòn. Mảnh đất tình yêu từng mang tên cậu. Theo Nguyễn Thị Hoàng Cúc – blogradio.vn