Dù không có hai tay, gia đình nghèo khó nhưng bé Ân (5 tuổi) lúc nào cũng cười đùa vui vẻ, hồn nhiên. Bé sớm phải theo bà đi bán vé số mưu sinh. Ai gặp cũng muốn ôm lấy bé bởi sự dễ thương, lanh lẹ của bé. Những người dân buôn bán ở quanh khu vực (quận 1, TP.HCM), không ai còn xa lạ với hình ảnh bé Võ Ngọc Ân (5 tuổi), cứ mỗi sáng đều cùng bà nội đi bán . Bé Ân khiến nhiều người ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên bởi vì không có hai tay như người khác. Không chỉ vậy, cô bé khiến ai cũng mến vì sự dễ thương, lanh lẹ, đôi khi có phần “cụ non”. Mọi người thương hay gọi là Nhí, bởi vì từ khi sinh ra, cô bé chỉ nặng đúng 1,7 ký. Bà Trần Thị Láng (56 tuổi, quê Bạc Liêu, bà nội bé) cho biết: “Bé bị khiếm khuyết cả hai cánh tay từ lúc còn trong bụng mẹ, lại còn sinh non phải nuôi trong lồng. Cha mẹ ở quê không có ruộng đất, chỉ đi làm mướn nên từ nhỏ, con bé ít sống với cha mẹ nên chỉ hay quấn quýt với tôi”. Hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bé Ân đã theo bà lên Sài Gòn mưu sinh. Trước kia bà bán bánh, từ khi Ân biết đi thì cũng tự theo bà đi bán vé số. “Do con bé sức khỏe yếu, không đi lại nhiều được nên mỗi ngày tôi chỉ bán có 150 tờ thôi”, bà Láng cho hay. Mỗi ngày, Nhí và bà nội đều đặn thức dậy vào lúc 4 giờ sáng, bắt xe buýt từ cầu Bình Điền (Bình Chánh) vào trung tâm thành phố để đi bán vé số. Bà thì tuổi cao sức yếu, cháu thì còn nhỏ lại khuyết tật nên hai bà cháu không thể đi xa mà chỉ bán quanh quẩn ở khu vực chợ Bến Thành. Dù không có hai cánh tay nhưng bé Nhí vẫn xoay sở được để phụ bà bán vé số bằng cách kẹp vào cổ. Những người bán hàng, uống cà phê quanh chợ Bến Thành không ai còn lạ lẫm với cô bé nhỏ nhắn, nhí nhảnh mời họ vé số. Cô bé ngoan ngoãn lễ phép đến từng người mời vé mua vé số. “Con chào cô chú ạ, hôm nay nhìn cô dễ thương quá. Cô ngồi cà phê ở đây lâu chưa ạ. Nay mua ủng hộ con tờ vé số đi cô chú”, bé Ân mời chào. Đây là cách mở hàng quen thuộc của cô bé. “Nghe con bé nói ngọt ngào dễ sợ, ai nỡ mà không mua”, chị Trinh cười. Người ta trả tiền vé số cho bé cũng bằng cách kẹp vào cổ. Ai mua xong bé cũng cúi đầu cảm ơn. Ngày đầu năm, bé còn biết chúc người mua phát tài lôc, may mắn, hạnh phúc. Với người quen, cô bé còn hôn vào má. Bằng cách nói chuyện nhí nhảnh, chất giọng lanh lảnh và nụ cười luôn nở trên môi khiến ai cũng thích thú khi tiếp xúc với bé. Vì thế, bé Nhí bán vé số khá đắt khách, có người quý còn cho thêm tiền, đồ ăn. Đến chừng 11h trưa khi tờ vé số đã bán hết, hai bà cháu lại bắt xe buýt về nhà. Vừa về đến nhà, bé đã bật tivi coi. Căn nhà trọ nhỏ khoảng 15m2 nằm ở địa chỉ C8/72, đường Hưng Nhơn – Bàu Góc (ấp 3, xã Tân Kiên, H.Bình Chánh). bà phải thuê trọ xa trung tâm vì giá rẻ. “Chủ nhà thấy hai bà cháu nghèo nên chỉ lấy 700 ngàn/tháng mà không tính tiền điện nước”, bà Láng cho hay. Như bản năng, càng lớn thì khả năng sử dụng đôi chân làm hai bàn tay của bé Ân càng thuần thục. Hiện tại, bé tự ăn, rửa, viết, cầm nắm, đánh răng, rửa mặt… một cách tự nhiên, không chút khó khăn. Thường hai bà cháu ít khi nấu cơm vì bất tiện, khi về đến nhà họ cũng đã ăn ngoài no. Về đến nhà, nếu không xem phim truyền hình thì bé Nhí nghịch vé số cũ. “Con bé có dù chưa được đi học nhưng vẫn biết mặt số đến hàng trăm luôn”, bà Láng cho hay. Nghịch chán chê thì bé xin và vài ngàn mua quà vặt. Mọi người trong xóm trọ thương hoàn cảnh của cô bé nên hay cho bánh kẹo. Bé Nhí ăn uống thuần thục bằng đôi bàn chân. “Em chỉ không tự tắm rửa với thay quần áo được nên phải nhờ bà. Chứ bà lớn tuổi rồi, cái gì mình cũng nhờ bà thì kì lắm”, bé nhí nhảnh nói. Thời gian còn lại trong ngày, cô bé chủ yếu ở trong nhà hoặc loanh quanh trong xóm trọ. Dùng chân để làm mọi việc. Nhiều lần, bé Ân cũng hỏi bà tại sao bạn bè có hai tay mà con không có. “Còn nhỏ nhưng con bé cũng biết buồn khi cơ thể khiếm khuyết. Mỗi lần bé hỏi vậy, tôi chỉ biết xoa đầu nói con phải yêu đời lên. Nghe vậy nên lúc nào nó cũng lạc quan, chấp nhận và vượt lên số phận”, bà Láng chia sẻ. Cuộc sống mưu sinh ở Sài Gòn cơ cực. Mỗi tháng số tiền bán vé số gần như không đủ trang trải cuộc sống do bé Ân hay đau ốm. Ít ai biết, đằng sau sự hồn nhiên thì cô bé có cuộc sống đầy mong manh. “Bác sĩ bảo cháu nó có xương sống bị vẹo, ép vào tim. Nếu không mổ sắp lại xương thì cháu sẽ chết. Ngay cả khi được mổ thì cơ hội sống cũng chỉ 50/50. Mà nghe bác sĩ nói chi phí phẫu thuật cũng phải từ 100 triệu trở lên” , bà nội ái ngại. Cô bé luôn quấn quýt bên bà không rời. Nói về ước mơ, bé Ân rất thực tế khi chỉ mong gia đình sum vầy, bà nội có sức khỏe. Còn bà Láng thì hy vọng sẽ có tổ chức giúp cháu bà có cánh tay giả cũng như sẽ đủ tiền phẫu thuật cho cháu nội. Hai bà cháu dự định thời gian tới vẫn tiếp tục ở Sài Gòn bán vé số để trang trải cuộc sống cũng như cho bé Ân được ăn học đàng hoàng. Nguồn: Trí thức trẻ