Sài Gòn, một chuyện chép ở bịnh viện (2)


Đau lưng, vô bịnh viện chụp phim, lúc bốc số ngồi chờ chụp phim mới thấy đẩy vô một chị đương nằm trên băng ca, băng một bên chưn trắng toát, trông chị đen đúa, ốm yếu và khắc khổ. Mới hỏi thăm, chị bị sao.

Chị cười gượng gạo, có vẻ rất đau, bị xe máy đụng đó chú. Anh người nhà đi theo đẩy băng ca cho chị mới tiếp lời: “Bả bị xe máy chở hàng đụng, thằng đụng bả nó cũng bị gãy xe, bị thương tùm lum, bị bà này bả chạy qua đường ẩu, thằng nhỏ tránh hổng kịp, mà xe nó xe chở hàng, thắng cùi bắp nữa, thiệt xui hết biết.” – Ông anh lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.

Bà này bả bán café, bên nay đường có hàng cây mát, có vỉa hè thì bị trật tự không cho bán, bả chỉ để vài cái ghế mủ cho khách ngồi, còn bả để xe café ở hẻm bên kia đường, cứ có khách là bả phải chạy qua hỏi uống gì, rồi chạy về làm, rồi bưng qua, rồi qua tính tiền, dọn dẹp… ngày bả chạy băng qua băng lại con đường cầu tám chục giác, tui dặn là nhớ ngó trước ngó sau đi, coi chừng có bữa xe nó đụng, y như rằng, anh trai người nhà đi kèm lại chắc lưỡi, lắc đầu, trông anh cũng ốm, đen và khắc khổ y chang như chị.

Ảnh: Đàm Hà Phú

Ảnh: Đàm Hà Phú

Lúc này vị bác sĩ chụp phim vẫn chưa tới, thấy anh kia chồm tới lắc tay chị, hỏi, bà còn đau không, sao uống thuốc nãy giờ chưa bớt. Chị cười như mếu, đau thấy mẹ, bộ thuốc tiên sao hết liền được, ông về trước đi, lát nhờ ai đẩy về cũng được, chờ đây chi. Anh loay hoay, hình như cũng muốn lui, vò vò cái mũ kết cũ mèm trong tay, quay qua nhìn tôi một lúc, rồi nói, thôi lỡ rồi, để tui ở đây với bà, chiều con Tí Hon đi học về nó chạy vô rồi tui về ăn cơm luôn

Anh quay qua tôi, tiếp, cũng hên là có mấy chú nhân viên văn phòng hay uống café chỗ bả, rồi mấy nhà trong hẻm, mấy người buôn bán, gom người chút, góp được mấy triệu, đưa vô đây lo chi phí, mới yên tâm chụp phim, chớ nhà nghèo quá, bả còn không chịu vô bịnh viện sợ tốn tiền kìa. Nhà hả, hai đứa nhỏ một đứa mười lăm, đứa mười một, đều đang đi học, một mình bả bán café ngoài đường nuôi tụi nó, chưa kể tiền học hành, nhà trọ … tá lả nữa, chồng chết cũng mấy năm rồi, khổ hết biết

Tôi tròn mắt, nói: “Vậy anh hổng phải chồng chỉ hả?”

“Có đâu, tui chạy xe ôm gần chỗ bả thôi.”

Bác sĩ chụp phim tới, cười nói oang oang, cầm xấp hồ sơ coi từng cái, rồi mặc kệ cả đống người đang chờ, anh bác sĩ quay ra phía sau mấy dãy ghế, tự tay đẩy cái băng ca của chị vô trước. Thấy anh xe ôm đứng lấp ló ở cửa, tay vò vò cái mũ kết, sẫm màu mồ hôi.

Theo Đàm Hà Phú


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: