Xe ôm mà sang dữ mầy!


Giữa lòng phố xá ồn ào là những con người cần lao, bươn chải kiếm sống. Từng đồng bạc lẻ cũng là mồ hôi nước mắt, là bữa cơm, manh áo cho đàn con… Nhưng chẳng vì vậy mà quên đùm bọc, san sẻ cho nhau lúc khó khăn, vì thương nhau mà nghèo hay vì nghèo mới càng thương nhau.

Sài gòn, Quận 10, Tháng tư

Vỉa hè vắng, trời nắng, quán cafe cóc dưới tán cây…

Tiếng lóc cóc từ chiếc gậy dò đường của một người mù mỗi lúc một lớn dần…

– Ê, coi chừng cục đá mầy!
– Cảm ơn chú Hai, mua vé số đi chú Hai.
– Không mua mày!
– Vé số Cần Thơ quê mình chiều xổ nè chú Hai.
– Bộ mày ở Cần Thơ hả?
– Dạ, Cần Thơ nè chú, Ô Môn chánh hiệu.
– Ngồi nghỉ chơn chút đi, có số nào đẹp không?
– Dạ chú lựa dùm, con đâu thấy đường, hình như có 79 thần tài đó chú Hai.

– Không có bảy chín, thôi tao lấy đại một tờ, uống cafe không mầy.
– Dạ cảm ơn chú Hai.
– Bà Ba, cho ly cafe sữa đá đi!

xe_om_sai_gon
– Chú Hai ở đâu?
– Tao Phong Điền Nè.
– Dạ, dzậy cũng gần.
– Nhà mày khúc nào?
– Dạ lúc trước ở ngay cầu, giờ vô tuốt trong rạch, chú Hai thường qua Ô môn chắc.
– Ờ, trước có bồ ở đó.
– Mèn!


– Nhà mày còn ai dưới?
– Dạ còn ông già với hai đứa em, má chết rồi.
– Có dìa thường hông?
– Dạ một hai tuần, chú Hai có dìa thường chắc?
– Không, tao lâu rồi không dìa.


– Nè, trả tiền vé số.
– Trời, sớm mơi đưa tờ hai trăm tiền đâu thối chú Hai.
– Khỏi thối, cho mày luôn đó, mà nè, đui thiệt không sao biết tờ hai trăm hay dzậy.
– Dạ, đui thiệt chú Hai, có tròng đâu mà thấy, cầm tiền thì biết thôi, cho chi nhiều dữ chú Hai.
– Ê, chê mậy.
– Dạ hông dám, cảm ơn chú Hai.

Tiếng gậy lại lóc cóc xa dần..

Người khách cũng ra xe nổ máy phóng qua đường.

Bà chú quán ra dọn ly cafe, mỉm cười lắc đầu nói một mình

– Xe ôm mà xài sang dữ, bởi dzậy khá hông nổi!

Theo Đàm Hà Phú


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: