Ngày em đi, Sài Gòn đã trở thành xa lạ…


Nếu có thể quay ngược về buổi chiều hôm ấy, tôi sẽ không cố tình va vào em, chuyện hai ta sẽ như chưa hề bắt đầu… Ngày em đi, tôi đau đớn nằm đó, siết chặt mớ kỷ niệm vào lòng. Những thứ đẹp nhất giờ tựa như tấm gương treo đã rớt xuống, vỡ tan, hòa vào làm một với sự buồn tẻ. Sài Gòn bây giờ chỉ còn là sắc xám của khói bụi, tiếng còi xe, mùi nhựa đường. Một khung hình ngột ngạt, bức bối…

10534343_10152607545504153_4456487323630_2je3rei6alc4m

Nước mắt đã khô lâu nhưng tim còn rỉ máu, đau âm ỉ. Đêm nay, lại một đêm trắng giấc, tôi soi ánh nhìn vào khoảng không trống rỗng trong phòng mình – một tháng trước đó, còn là căn phòng của hai đứa. Gục đầu vào tay, tôi tự bắt mình nhớ lại chuỗi ngày bên em, rồi trong vô thức, lục tìm lại những dòng tin nhắn yêu thương em gửi, lời đùa cợt, câu gắt yêu, những lần cãi vã lớn nhỏ và câu hỏi làm hòa ngây ngô: “Anh đang làm gì đó?”

1bc0c39ce85263e5e441f286dc47b6bbec6a5b62

Em đi rồi, đến cái hứng thú rảo chân cũng không còn nữa. Trên phố đi bộ, tôi lạc lõng giữa dòng người qua lại, bước thơ thẩn như người mất hồn chỉ chực chờ vấp phải một ai. Cảm giác trống trải, chơi vơi vì thiếu mất đi đôi bàn tay ấm áp. Môi tôi mấp máy gọi tên, những tưởng rằng đã thấy hình bóng em lẫn trong đám người đi trên phố. Bóng dáng em vẫn còn đâu đây, cảm giác đó lại quay trở về, đè nặng lên ngực, khiến tôi khó thở.

Những sáng chúa nhật cùng nhau dự lễ Nhà thờ Đức Bà, tôi nhớ được ngắm em khi chăm chú nghe tiếng kinh cầu, nhìn giọt nắng bám vào lọn tóc như là vấn vương, chẳng muốn rời. Giờ đây vắng em, buổi thánh lễ năm nào trở nên dài vô tận, đâu đó vẫn còn vang lên khúc thánh ca buồn…

13eab2043f4a6249

Em, chắc không nhớ đâu, lời hẹn ước lúc mới yêu. Ngôi nhà nhỏ xinh, lọt thỏm giữa Sài thành tấp nập mà ta mơ về, giờ đây chỉ còn là mảnh ghép của sự đổ nát, hoang tàn. Ký ức đẹp đẽ khi xưa, một lần nữa hiện ra trước mắt tôi. Có điều giờ đây đã trở nên xấu xí và bị nhàu nát.

Dẫu phố đông người, cảm giác trống trải vẫn cứ thế bủa vây. Những chiều u sầu, không còn ai tựa vào vai, đón gió trên Cầu Mống, cùng tận hưởng cái chất lãng mạn rất riêng của Sài Gòn. Em, còn nhớ không, những lúc đợi chờ, đón đưa dù Sài Gòn có trăm ngàn cơn mưa nắng bất chợt?

mua-sai-gon-1

Lời chia tay em trao tôi vào một chiều thu Sài Gòn, khi tầng không lờ lững mây trôi, cơn gió thổi nhẹ nhàng và bầu trời không một chút nắng. Từng lời, từng chữ của em, sắc lẹm và lạnh lùng như lưỡi dao, chầm chậm đi xuyên qua da thịt. Mắt đã mờ, giọng đặc khản đi, không nói gì được nữa… rồi cứ thế, em rời đi với người mới, bỏ mặc tôi, bỏ mặc Sài Gòn, bỏ mặc luôn cả chuyện tình còn dang dở.

5-8-sai-gon-qua-ong-kinh-instagram-mytour-5-1441158913140

Em, là giấc mơ đẹp ngắn ngủi hay cơn ác mộng dài không dứt? Ly cafe giờ đây đã thành ra nhạt thếch và không còn mùi vị. Sài Gòn quen thuộc mà giờ sao xa lạ quá! Đường phố vẫn thế, vẫn chật chội và dường như không cần đến sự tồn tại của tôi. Ngăn trái tim tôi giờ đây cũng vậy, chật chội và không cần thêm một ai khác nữa!

Bài: Hoàng Duy (2saigon) | Ảnh: Sưu Tầm


Hãy chia sẻ cho bạn bè qua: