Gần 10 năm nay, Tí Nị vẫn lẽo đẽo theo mẹ trên từng con đường thành phố, nắng nắng mưa mưa đều đều. Tí Nị đi bán vé số và còn đi nuôi cả giấc mơ trở thành Youtuber để kiếm thật nhiều tiền nuôi mẹ. Gặp mẹ con cậu bé lượm ve chai trong bức ảnh xếp dép: “Tôi không có tiền cho thằng bé đi học, nó cứ khóc” Cha con cậu bé 11 tuổi hát rong ở quán nhậu Sài Gòn Cậu bé tí hon bán vé số ở ngã tư đường Người ta gọi cậu là Tí Nị, bởi cậu đã 14 tuổi nhưng chỉ nhỏ bằng đứa trẻ lên 3, lên 4. Vậy mà, hơn 8 năm nay, ngày nào cậu nhóc ấy cũng lẽo đẽo theo mẹ đi khắp đường phố Sài Gòn để bán vé số, kiếm từng đồng bạc lẻ sống qua ngày. Nhớ lại ngày xưa, chị Liên kể: Cách đây 14 năm, chị mang thai đứa con thứ hai. Nhà ở tận Bạc Liêu, thời đó vì điều kiện y học còn thô sơ nên từ tháng thứ 7 chị đã lọt lòng thằng bé. Hôm đó, bác sĩ căn dặn nhỏ: Thằng bé khó nuôi, chị Liên nghe tưởng suy dinh dưỡng nên ậm ự ẵm con về. “Ai dè đến năm nó 3-4 tuổi vẫn nhỏ xíu xiu, chị mới biết cái bệnh khó nuôi của bác sĩ á chớ. Chị chạy hết viện này đến tỉnh khác nhưng con mình không lớn được thì đành chịu” – chị tâm sự. Thân hình của cậu bé 14 tuổi chỉ nhỏ bằng 1 em bé lên 3 lên 4. Đến năm con được 4 tuổi, biết đứng, biết ngồi và gọi được tiếng “mẹ”, chị Liên bật khóc. Vì lần ấy, chị tin chắc rằng con mình sẽ có cơ hội được sống sót. Chị đặt tên con là Tí vì thằng bé nhỏ như một con chuột con. Bao nhiêu năm tháng, người mẹ vẫn chăm con từng muỗng cơm, từng thìa cháo, ẵm đi bán vé số đều đặn. Chị Liên bảo: Chị nuôi Tí Nị như một đứa trẻ lên ba, chăm bẵm từng thứ một. Tí Nị lúc nào cũng vui vẻ, lạc quan. Nhanh nhẹn thối tiền cho khách, tuy nhỏ con nhưng rất thông minh. Có lần, chị cho Tí Nị đến trường đi học theo các bạn, nhưng rồi sức khỏe yếu thằng bé cầm cây bút mãi không nổi nên nghỉ ngang. Rồi buổi chiều thấy má bán vé số mệt mỏi, Tý mới xin: – Má, con đi bán vé số phụ má. Bữa đó, chị bật khóc vì thằng bé mới lên 6 đã biết chăm lo cho má nhiều như thế. Cứ thế gần 8 năm nay, hai mẹ con âm thầm mưu sinh trên khắp đường phố Sài Gòn. Tí Nị chưa bao giờ xin mẹ nghỉ một ngày. Cậu bé tí hon luôn lạc quan cười hiền và chìa đôi bàn tay nhỏ bé bán từng tờ vé số. Cạnh nó, người mẹ luôn luôn đứng bên, để chực chờ cõng con qua những ngày nắng mưa đều đều ở Sài Gòn. “Buổi sáng của hai mẹ con bắt đầu từ 8h khi ra khỏi nhà, 9h tối hai mẹ con mới về. May lắm bán được trăm tờ thì kiếm được tiền có bữa cơm ngon, còn hôm nào mưa hổng ngớt, người ta hổng kịp dừng mua ủng hộ, những ngày đó hai mẹ con ôm vé số thế là hết cả vốn lẫn lời luôn à”. Hỏi chị có cực không, chị Liên còn lắc đầu: “Cực gì, còn nợ Tí nhiều lắm. Vì mẹ hổng giàu, hổng lo cho con đàng hoàng nên nhỏ thế đã bắt đi bán vé số, hổng cho con được đến trường học hành…”. Chăm chỉ bán vé số phụ mẹ. Ước mơ trở thành Youtuber để kiếm tiền mua nhà bự thiệt bự cho ba má Cuộc sống của Tí Nị chỉ có bữa cơm đạm bạc ngoài lề đường với má nó, đôi ba cuốn phim hoạt hình nó để giành tiền mua đĩa xem, và những kỳ nghỉ hè, lễ Tết rong ruổi mưu sinh trên đường phố Sài Gòn… Thiệt thòi là thế nhưng thằng bé chẳng bao giờ than vãn. Lúc nào nó cũng cười, cái miệng nhanh nhảu kể về vô vàn niềm vui nhỏ bé mỗi ngày của mình. “Em thích xem youtube, xem phim hoạt hình đặc biệt là Naruto, Ninjago và Đoremon lắm lắm. Em nhớ làu làu lời thoại của từng nhân vật trong phim hoạt hình đã xem, cử chỉ hành động lẫn âm thanh la hét luôn á” – Tí Nị nói. Diễn tả lại hành động của 1 nhân vật hoạt hình. Lúc này Tý Nị đang kể lại cho tôi nghe một đoạn phim Naruto mà cậu rất thích. Nghe cậu bé kể mà tôi cảm thấy chẳng khác gì đang được xem phim. Những lời thoại và nhân vật biến hóa liên tục chẳng ngập ngừng hay à ờ chút nào. Hai mẹ con bán hai bên đường, nhưng cứ sau 1 khoảng thời gian là hai mẹ con lại cuốn quýt. Bàn tay nhỏ bé. Đường đi phía trước hãy còn dài lắm, thế mà nhìn trong ánh mắt, trong cách nó kể thoăn thoắt con đường ngày ngày đi bán vé số nuôi ước mơ nổi tiếng của cậu bé tí hon, mới thấy đẹp làm sao! Cuối giờ chiều, mưa thành phố đổ đầy, hai mẹ con lại dắt tay nhau đi về xóm trọ. Nó nhanh nhảu nói với mẹ: Sau này nó sẽ kiếm thật nhiều tiền trả hết nợ cho mẹ, mua cái nhà bự chảng cho ba mẹ sống luôn. Nghe xong, chị Liên chỉ biết lắc đầu ngoay ngoáy: Nợ gì đâu, mẹ nuôi con nuôi bằng tình mẹ, chỉ vậy thôi à. Theo saostar