Quán cơm của cô Hương trên đường Nguyễn Xí, quận Bình Thạnh (TP.HCM) đã thầm lặng giúp đỡ nhiều người đang trong cảnh thắt ngặt. Tôi sinh ra và lớn lên ở miền Trung, 18 tuổi tôi ra Bắc, 22 tuổi thì vào Nam lập nghiệp. Hành trang mang theo vào Sài Gòn vỏn vẹn chỉ có tám bộ quần áo và 6 triệu đồng. Hơn một năm gắn bó với mảnh đất này, tôi mang ơn rất nhiều người. Cô Hương là chủ quán cơm Hương Phi trên đường Nguyễn Xí, quận Bình Thạnh, ngay trước nhà tôi thuê trọ. Quán nhỏ, không có chỗ để xe nhưng rất đông khách. Cô Hương tóc ngắn, giọng sang sảng, nhìn có vẻ dữ dằn, lần đầu tiên gặp mặt khó mà có cảm tình. Nhưng ai tiếp xúc rồi mới biết cô nghĩ sao nói vậy, tâm lành. Tôi đi phỏng vấn vài nơi nhưng chưa có kết quả xin việc. Tiền trong túi cứ cạn dần dù tôi không dám tiêu xài phung phí, vài chục ngàn đồng cũng phải tính toán, vì tự biết thân phận rằng hết tiền chẳng biết kêu ai. Đầu tiên, tôi cắt giảm tiền ăn tối đa. Mỗi ngày tôi chỉ cho phép mình ăn không quá 20.000 đồng. Tôi đi mua nồi cơm điện về nấu cơm, luộc rau, luộc trứng, tất tần tật bằng nồi cơm ấy. Hôm nào đổi món thì ra quán cô Hương mua thức ăn: ruốc 12.000 đồng/suất, trứng 15.000 đồng, đắt nhất là thịt, cá, lòng gà cỡ 17.000 đồng. Mua về, tôi chia hai bữa ăn, cơm trắng thì tự nấu. Gạo cũng là loại rẻ nhất: 9.500 đồng/kg. Cô Hương – chủ quán cơm Hương Phi (Nguyễn Xí, Bình Thạnh) mang cơm đến tận bàn ăn cho khách, nhiều người bị thiếu thức ăn được cô cho thêm mà không tính tiền.Ảnh: HOÀNG GIANG Trước đó, tôi có hỏi qua cô Hương: “Cháu chỉ mua thức ăn thôi thì có được không?”, cô cười: “Ừ, cứ sang đây”. Và rồi tôi để ý những phần thức ăn mình mua thường nhiều hơn của người khác, có lúc cô Hương thêm vài miếng thịt, lúc thì cô lựa đi lựa lại tìm khúc cá to nhất. Tôi chỉ mua trứng hoặc ruốc, cô Hương lại cho thêm mấy miếng lòng gà hoặc thịt xào măng… Có hôm cô Hương tính tiền cả bịch ruốc to chỉ 10.000 đồng. Tôi chỉ mua mỗi thức ăn mặn nhưng lần nào cô Hương cũng cho thêm bịch canh, mang về được cả tô to thay vì chỉ một bát nhỏ như mọi người. Thậm chí lẽ ra ai chọn canh cá thì mới có cá để ăn, nếu mua các món cơm còn lại sẽ chỉ có canh rau hoặc củ; vậy nhưng có những hôm cô Hương dúi cho tôi cả bọc canh có khá nhiều miếng cá. Cô nói gọn: “Lấy về mà ăn”. Cô Hương còn dặn tôi về những món phải hâm nóng lại rồi mới được ăn, ăn nguội đau bụng, “Muốn ăn canh rau thì chiều tối tạt qua quán ăn lấy, cô cho, đừng mua tốn tiền”. Sau này, có hai chị khác tới ở trọ, kể chuyện: Ngày xưa bạn chị từng ăn nợ quán cô Hương cả mấy tuần liền vì nhà chưa gửi tiền lên kịp, lương làm thêm phải nộp học phí. Cô thương sinh viên nghèo nên bảo qua đây ăn, hôm nào có trả cô. Cuối cùng tôi cũng tìm được việc đúng theo sở thích, có nguồn thu nhập ổn định. Xung quanh chỗ tôi trọ có thêm nhiều quán ăn mới, nhiều món hơn, ngon hơn. Nhưng những ngày nghỉ tôi vẫn ra quán cô Hương ăn cơm. Với tôi, món ăn ở quán cô vẫn ngon nhất vì không chỉ có vị thơm của thịt, cá, gia vị, không chỉ ngon bởi thức ăn luôn nóng hôi hổi mà còn bởi nó mang cả tấm lòng tử tế, chân thật. Sài Gòn đâu chỉ có ồn ã, ngập nước, tắc đường, kẹt xe… Theo Thanh Chương/Pháp luật