Tết cũ Sài Gòn Sài Gòn là nơi giao thoa của cả hai miền suy tư giữa người già và người trẻ. Người già sống vì kí ức là phần nhiều, dù Sài Gòn có thay da đổi thịt như thế nào. Những “nhân chứng thời gian” ấy lúc nào cũng lau chùi kí ức của mình rất tinh tươm và lặng ngắm mỗi ngày, vẫn đắm mình trong không gian chầm chậm dù ngoài kia có nhộn nhạo bao nhiêu. Người trẻ sống trẻ nhưng thích nghĩ già, thích giả vờ “già”, giả vờ hoài cổ, âu đó cũng là một điểm hay cần phát huy. Đâu phải cứ đợi đến lúc tuổi đã cao mới thấy mình cần hoài niệm. Tôi hay bất chợt “tương tư” kí ức lắm. Một lúc nào đó giữa phố đông đúc, bỗng dưng thấy nhớ da diết những dư vị xưa cũ. Thế là cứ thừ người ra mà để cho trí não tua đi tua lại những hình ảnh đã ảm màu. Bởi mới nói, “Sài Gòn chưa xa đã nhớ.” Tôi đã từng nhủ với bản thân mình, dù có đi đâu, điều đầu tiên mà tôi nhớ về Sài Gòn hẳn phải là dư vị của Tết. Một mùa Tết nữa đã gần kề, không khí lại tràn ngập cái vị đặc trưng mà chỉ có những ai ở Sài Gòn lâu mới cảm nhận được. Đi đường mà nghe nhạc xuân mở rộn ràng là tự khắc trong bụng cũng nôn nao lạ thường. Thế nhưng Tết ở phố vốn không hấp dẫn cho những ai tha hương chỉ chọn Sài Gòn làm đất “cơ hội”, ai rồi cũng tất bật chuẩn bị để về quê cùng gia đình. Trả lại cho Sài Gòn lớp áo vắng vẻ với nắng vàng tươi rải dọc mọi con đường. Tết Sài Gòn Tôi nhớ chị tôi hay kể, ngày tôi còn quá bé để nhận thức được câu chuyện mưu sinh, cứ mỗi khi Tết về, mấy mẹ con ôm nhau khóc vì không có tiền. Làm lụng cực khổ cả năm trời, có những khi phải mượn, phải thiếu bạn hàng, để rồi đến Tết, người ta đòi nợ không biết đâu mà trả cho dứt. Đủ thứ phải lo, nặng gánh mà chẳng biết phải kể ai nghe. Ấy vậy mà, con bé con là tôi khi ấy, lại được bảo bọc và chở che trong bình yên đến lạ thường. Nên những kí ức về Tết trong tôi vẫn còn rất trong trẻo. Hoài niệm về tất cả những bình yên nơi xóm lao động nghèo lúc nào cũng chộn rộn, nhưng đến Tết lại vắng vẻ đến lạ thường. Mùi bánh chưng chín dần thoang thoảng ngoài sân. Em còn nhớ rất rõ hương và vị của những năm một nghìn-chín trăm-hồi ấy. Khi mà em vẫn còn là một con nhóc Thích chạy lăng quăng quanh nồi bánh to. Vác ghế bố ra nằm lăn lóc dưới mái hiên nhà. Nghe cái lạnh của sương đêm phủ lên con phố. Le lưỡi nếm, thấy mát mát, tê tê Dư vị lại có thêm mùi khói, nồng, ngai ngái… Nghe tiếng lửa, củi kêu lách tách Lâu lâu tiếng xe máy vẳng lại từ xa. Tiếng cửa sắt của những nhà gần đấy Cũng chộn rộn chuẩn bị đến giữa khuya. Tiếng chó sủa nhát gừng. Tiếng người thân thủ thỉ giữa phố đã dần chìm vào giấc ngủ… Rồi con bé con là em, nằm ngủ ngon lành giữa phố. Cuộn tròn trong hơi ấm từ bếp lửa phả ra. Lâu lâu, cái mát, cái lạnh mơn man mơn man trên má. Con phố đó, đã không còn là phố của em nữa. Nhưng tuổi thơ em đã mòn từng góc nhỏ, thèm quay quắt. Cái nỗi nhớ tràn lan dù biết chắc mọi thứ chỉ còn có thể quay về dưới hình dạng của Kí Ức. Chưa từng nguôi. Tết về. Em lại sống trong tuổi thơ, nhiều hơn cho những ngày Tết của hiện tại. Cảm thức của em có lẽ đã ngủ quên lại đâu đó trong miền kí ức kia. Trên con phố chìm sâu vào đêm…giữa Sài Gòn. MIP| Hình ảnh : 2saigon