(2SaiGon)- Bức tâm thư gửi cô vợ câm của anh chồng trẻ đã khiến nhiều người không cầm được nước mắt. Những kỷ niệm tình yêu “bình dân” từ tô hủ tiếu, sự sợ hãi khi chỉ nghe được tiếng “ú, ớ”, và lòng biết ơn vì tình yêu to lớn của người vợ dành cho mình,… Đây quả thực là câu chuyện tình yêu đẹp mà ai cũng từng mơ ước! Tâm thư của một bà mẹ trẻ gửi lãnh đạo TP.HCM Cuộc sống của đôi vợ chồng già cùng chú chó mưu sinh vỉa hè Sài Gòn Câu chuyện tình tuyệt đẹp của anh chồng trẻ Trần Thanh Hải (sinh năm 1989, quê Cà Mau, sống tại TP HCM) và cô vợ là chị Nguyễn Phương Chi (sinh năm 1991, người gốc Huế, sống tại TP.HCM) từ lâu đã nổi tiếng trên mạng xã hội. Không chỉ ngưỡng mộ bởi đó là một chuyện tình “trai tài, gái sắc” mà còn ở sự cảm phục trước nghị lực phi thường của cô vợ bị câm bẩm sinh. Mối tình 4 năm với biết bao nhiêu hạnh phúc, và nước mắt cuối cùng cũng “đơm hoa, kết trái”. Giờ đây, cả hai đang vui vẻ chào đón đứa con đầu lòng của mình. Cặp vợ chồng trẻ đang hạnh phúc chờ đón con đầu lòng chào đời. Nhân dịp sinh nhật người vợ trẻ, anh Thanh Hải đã có những dòng chia sẻ rất xúc động kể lại chuyện tình của họ và những lời chúc dành cho người vợ bị câm của mình. Ngay sau khi đăng tải, bức tâm thư đã nhận được rất nhiều sự quan tâm của cộng đồng cùng nhiều lượt chia sẻ, bình luận xúc động, ngưỡng mộ cặp vợ chồng. Những người thân, bạn bè, thậm chí cả những người không hề quen biết đều dành cho cặp đôi những lời chúc phúc và chúc gia đình nhỏ sớm đón con yêu “mẹ tròn con vuông”. Được sự đồng ý của anh Thanh Hải, xin trích dẫn bức tâm thư xúc động này: “Hôm nay là sinh nhật của vợ, tôi có vài lời muốn kể về em, về một trong hai người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất. Lần trước lá thư “Cô vợ câm” tôi gửi em có rất nhiều người đọc, rất nhiều người chia sẻ, và cũng có rất nhiều người tò mò về em, khi tôi cố tình làm mờ ảnh của em. Vì vốn dĩ tôi mong muốn cuộc đời em – người tôi yêu thương nhất – chỉ thuộc về riêng tôi! Đã hơn 2 năm trôi qua, tôi vẫn nhớ cái ngày mà tôi ra đầu đường kêu tô hủ tiếu gõ của em. Trời ơi ăn có tô hủ tiếu mà bị em bắt cóc cả cuộc đời luôn đó. Tôi vẫn nhớ những lúc tôi chưa lĩnh được lương, bụng đói, ăn riết quen, cứ tới đúng 11h30 là em đem nguyên một tô hủ tiếu vào cho tôi, mặc dù tôi thiếu gần 40 tô rồi chưa thanh toán. Trong tô hủ tiếu toàn là thịt với thịt, phải nói riêng tôi là được em dành cho tô đặc biệt nhất. Cái ngày mà tôi thiếu tới 80 tô tôi mới nói với em, bây giờ thiếu quá nhiều rồi làm sao trả đây ? Em tủm tỉm cười rồi viết ra giấy: “Ta cho mi đó! ” 6 tháng trôi qua tôi mới dám hẹn em lần đầu tiên đưa đi chơi. Hai đứa đi coi phim rồi xem hát, trời thương em, tuy lấy đi giọng nói nhưng vẫn cho em nghe được. Ngày hẹn đầu tiên tôi mượn cái chiếc xe cup 50 chở em đi, chạy được lúc thì nó hư xe, thằng bạn trời đánh đúng là phá đám, rồi tôi và em dẫn bộ từ quận 1 về tận Bình Tân. Tôi lúc đó chỉ là một người nhập cư Sài Gòn nghèo rớt mồng tơi, gia đình thì mới bị biến cố, ba mẹ anh em tứ xứ tứ nơi để kiếm việc làm. Còn em người gốc Huế nhưng ba mẹ lại vào Sài Gòn từ lâu, chính điều đó làm tôi ngại với gia đình em. Tôi không có gì ngoài hai bàn tay trắng, không đẹp cũng không dễ thương, ăn nói không ngọt. Ba mẹ em quý tôi bao nhiêu thì tôi lại càng ngại ngùng bấy nhiêu. Có người nói tôi chỉ vì gia đình tiền bạc của em mà lấy em, một cô vợ câm, thật ra họ đâu hiểu, tôi thương em bởi cái nết bình dân như thế, em đích thân bưng từng tô hủ tiếu cho tôi, mặc dù thừa sức có người thay em làm việc đó. Ngày tôi dẫn em về ra mắt ba mẹ thì mẹ tôi lại không đồng ý. Mẹ nói em lùn, lại còn câm, em không những không trách mẹ mà còn cố gắng thuyết phục mẹ bằng tài nấu ăn siêu đỉnh của em luôn. Em nhớ bữa đó mẹ cứ khen em nấu ăn ngon khen hoài khen hoài từ lúc ăn xong tới tận lúc tiễn em ra xe về Sài Gòn. 9 tháng yêu nhau tôi mới dám hôn em, ta nói nó vui gì đâu á. Cái mùi dầu gội mà em gội thơm mùi dừa, thêm tóc em dài, tôi cứ hay luồn tay vào tóc em nó mát thấy sợ luôn, mà thơm cũng thấy sợ luôn. Còn nhớ ở dưới bậc thềm ven sông Bình Quới, tôi hôn em xong ngại quá, bước hụt chân té hết xuống sông, ướt từ đầu đến chân. Rồi một năm trôi qua, vượt hết tất cả chúng tôi cũng cố gắng dành dụm để hai đứa dọn ra riêng. Thật sự nhiều lúc tôi buồn lắm, vì đời người con gái chỉ có một lần cưới, tôi chưa làm được cái đám to thiệt to cho em. Đừng buồn nha vợ của anh. Anh sẽ cố gắng bù đắp cho em trong thời gian sắp tới, anh sẽ cố gắng cày để hai đứa mình ổn định hơn mà không nhờ vào gia đình em. Cuộc sống vợ chồng tôi có lúc cũng cãi vã, có lúc cũng sóng gió, nhưng tôi tin tôi sẽ cố gắng không bao giờ để em phải buồn, phải tổn thương. Tôi nhớ môt lần tôi đi gặp khách hàng, trời khuya, mà điện thoại thì hết pin, em gọi rất nhiều cuốc cho tôi, rồi đến khi tôi về tới nhà, em oà khóc. Thật sự lúc đó tim tôi như bị dao cắt vậy đó. Tôi hiểu cảm giác của em, bực tức mà không thể nói, em cứ ú ớ rồi nấc nấc lên. Lúc đó tôi thật sự không biết phải làm sao, cứ thế hai vợ chồng ôm nhau trước cổng nhà khóc ngon lành. Từ đó tôi không bao giờ dám để điện thoại hết pin nữa. Rồi vợ có thai, ngày đó tôi đang làm ở công ty thì en nhắn tin điện thoại cho tôi hay. Cả ngày tôi vui sướng, hạnh phúc, không thể nào tập trung làm việc được. Những tháng ngày em mang thai bé Gấu, ta nói thương em vô cùng. Nhìn em bị hành mà tôi không chịu được. Thương vợ ở cái không thể nói những gì mình chịu đựng. Giá như ông trời cho tôi thay thế vị trí em lúc đó em. Người ngoài nhìn vô nói năng này nọ chê trách em đủ điều, nhưng cơ bản tôi là người sống cùng em, là người mà nửa đêm đói bụng em lật đật xuống bếp nấu cho ăn, nửa đêm đau chỗ nào thì em ngồi cặm cụi bóp tay bóp chân cho dù mắt díp lại , thèm món gì là ngày trước ngày sau có món đó. Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn chân thành đến cô ấy. Anh cảm ơn em, người đã mang đến cho anh những gì ý nghĩa nhất, làm anh phải nỗ lực, phấn đấu để được bên em và yêu em. Cảm ơn em đã mang đến cho anh một thiên thần nhỏ vô cùng đáng yêu, khiến anh cảm thấy phải có trách nhiệm hơn rất nhiều. Chúc vợ anh,cô vợ yêu quý nhất của Trần Thanh Hải sinh nhật vui vẻ, mãi mãi bên anh và Gấu. Hãy nhớ rằng, giữa cuộc đời này, nếu có người thương em nhất , bảo vệ và che chở cho em nhiều nhất, bất kể khi em hạnh phúc hay đau khổ, người đó nhất định phải là anh! Thương vợ.” Bức tâm thư của ông bố trẻ nhận về nhiều lượt chia sẻ, bình luận xúc động. Chỉ trong một thời gian ngắn, bức tâm thư đã nhận về hơn 3 nghìn lượt like, rất nhiều chia sẻ, bình luận xúc động. “Đọc xong mà em muốn khóc luôn. Tuy chị không nói được những lời yêu thương dành cho anh. Nhưng tình yêu của chị chính là câu trả lời lớn nhất về sự yêu thương mà anh dành cho chị. Chúc ba mẹ Gấu và Gấu luôn hanh phúc nè. Chúc ba Hải luôn thành công để có thể cho Gấu có thật nhiều điệu kiện phảt triển tốt. Chúc phu nhân của anh Hải ngày càng xinh đẹp, giỏi giang, nuôi con khéo.”, một người bình luận. “Nếu chị có thể nói được chắc chắn chị ấy sẽ nói lời hạnh phúc nhất đấy anh Hải ạ. Chúc mừng sinh nhật chị và chúc gia đình nhỏ luôn hạnh phúc.”, một người bạn của nhân vật viết. Qua câu chuyện tình của mình, Thanh Hải cũng muốn nhắn gửi đến các đấng mày râu thông điệp ý nghĩa: “Các ông ạ! Có vợ, có con, có riêng một gia đình nhỏ của mình rồi mới thấy, dù từ lúc mới yêu hay cho đến mãi sau này, thì phụ nữ vẫn luôn là người chịu nhiều thiệt thòi và là chỗ dựa vững chắc cho ta nhất. Họ luôn mang trong mình bản tính nhạy cảm, nhiều lo lắng, nghĩ ngợi, bởi cảm xúc và tình cảm quá nhiều, nên mỗi ngày yêu ta là mỗi ngày đầy khó khăn, vất vả, cần rất nhiều nỗ lực và kiên cường. Khi về chung một nhà rồi, sẽ càng có thêm nhiều thứ đổ dồn trên vai họ hơn, nhưng sự quan tâm, lo lắng và những tình cảm đó, vẫn không bao giờ mất đi. Sẽ có những hôm ta trở về nhà sau cả ngày dài mệt mỏi, nhìn nhà cửa tươm tất, cơm ngon ngọt, con cái thông minh khỏe mạnh, ta thấy thương sức lực phi thường của một người vợ vô cùng. Nhưng trên cả là, họ vẫn không quên hỏi thăm ta, không quên chăm sóc ta, khiến bao mệt mỏi trong ta đều tan biến hết. Không như phần lớn chúng ta, sống giữa tình yêu thương và sự hi sinh của những người phụ nữ ấy, thường lại luôn quên mất đi, luôn cho mình là vĩ đại nhất trong nhà, cho rằng họ lắm điều phiền phức, rồi cáu bẳn khó chịu, và luôn vô tình làm tổn thương họ hoài… Nhưng họ, vẫn không bao giờ bỏ ta mà đi!” Huy Hậu